Lời nói của Tạ Oanh mang chất giọng rất xót xa, cũng có chút run run trong đó, lúc này Đỗ Hoành Dương mới nhìn lại vợ mình.
Đúng là dạo này cô bận rộn với công việc nên cũng gầy đi một chút rồi, phận làm chồng như anh lại không để ý đến tiểu tiết như thế, đúng là đáng trách.
Nhưng Tạ Oanh và Trình Vãn Trung không trách anh, thực chất thì công việc của anh còn bận rộn hơn nhiều, làm sao có thể chú ý đến những thay đổi nhỏ nhặt như thế được chứ, trái lại thì Trình Mộc Cát lại nhìn mẹ mình nói:
- Không gầy đâu mẹ, con ăn uống rất ngon miệng, chỉ là dạo gần đây con làm việc bận rộn, đi lại cũng nhiều nên cao hơn một chút, nên khi mẹ nhìn vào mới thấy con gầy đi thôi.
- Được, được rồi.
Mẹ biết con không muốn cha mẹ lo lắng, nhưng con và Hoành Dương phải chú ý đến sức khỏe của mình, tuổi trẻ ham công tiếc việc quá về già lại thấy hối tiếc đó.
Cô và anh đồng loạt gật đầu, sau đó không lâu thì Trình Vãn Trung bê ra hai tô mì lớn, đặt trước mặt của hai vợ chồng cô, ông ngồi xuống bên cạnh vợ mình, nói:
- Giờ này còn chưa ăn, chắc đói lắm rồi phải không? Hai đứa ăn nhanh đi kẻo nguội lại mất ngon.
Trình Mộc Cát và Đỗ Hoành Dương cũng "dạ" một tiếng rồi bắt đầu ăn.
Nhìn con gái quay về nhà thì nội tâm của Trình Vãn Trung rất vui vẻ, ông ấy còn nghĩ chắc sau này sẽ rất khó để gặp con gái yêu của mình.
Vì sao à? Vì cô đã nhận lại thân phận Trình tiểu thư, thân thế cao quý của cô sao lại có thể so sánh với gia đình nghèo khó này, đối với nhiều người thì có lẽ Trình gia của ông không bằng một góc nhỏ của Trình gia nhà người ta.
Nhưng đó là suy nghĩ của hai vợ chồng họ thôi, chứ trong lòng của Trình Mộc Cát thì cô vẫn yêu thương, lo lắng mà mong ước được báo hiếu cho họ.
Người xưa có câu "Công dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành".
Cha mẹ nuôi đã dùng mười năm để nuôi dạy hai anh em cô, không nề hà tiền bạc hay tình cảm, tất cả những gì họ làm đều mong muốn cô