Vài ngày trước.
Châu Thanh đang ngồi ngoài vườn nhà, tay chống cằm thở dài.
Hôm nọ lúc xem phim, cô thấy một cô gái tặng quà cho bạn trai, là một chiếc khăn choàng.
Anh chàng đó có vẻ rất hạnh phúc, còn hôn cô gái đó một cái nữa.
Rồi hai người họ dắt tay nhau đi khu giải trí, nơi đó lấp lánh ánh đèn, có rất nhiều bánh kẹo được bày bán, còn có tiếng cười đùa của người lớn và trẻ nhỏ.
Trước kia Lục Hoài Nam tặng cô rất nhiều quà.
Nào là quần áo, giày dép, bánh ngọt, dây chuyền nữa.
Chẳng thiếu thứ gì.
Nhưng trước giờ cô vẫn chưa làm được gì cho chú cả.
Chỉ toàn gây thêm rắc rối cho chú.
Dự báo thời tiết nói vài ngày nữa sẽ đến đợt cao điểm mùa đông, có thể sẽ có tuyết, và mưa đá nữa.
Hình như sẽ rất lạnh.
Nếu vậy, cô cũng sẽ tặng chú một chiếc khăn choàng cổ, thêm một chiếc bánh mousse vị xoài nữa.
Cô sẽ tự tay làm cho chú.
Quá ngọt ngào cho một mùa đông đầy giá rét.
Trong tủ quần áo có mấy cuộn len đỏ, Châu Thanh đã tự mày mò trên điện thoại để làm cho anh.
Thoạt nhìn chiếc khăn choàng trông rất đẹp, sẽ chẳng ai để ý đến mấy đường bị lỗi đâu nhỉ.
Còn bánh mousse vị xoài thì trong nhà không có nguyên liệu, cũng không có dụng cụ.
Cô muốn mua chúng về, không may thay, cô không có tiền.
Nếu xin thì chắc chắn chú sẽ cho.
Nhưng thế thì còn gì là bí mật nữa.
Biết làm thế nào bây giờ?
Tống Nặc đứng bên hiên nhà thấy Châu Thanh cứ than ngắn thở dài mãi nên đi lại phiến rào chắn giữa hai nhà hỏi thăm:
- Chị Châu, chị có tâm sự à?
Châu Thanh biết là Tống Nặc nên cũng chẳng buồn quay sang nhìn mà ngửa mặt lên trời than vãn:
- Tôi có nói cậu cũng không giúp được?
- Chị nói thử xem.
Chưa thử sao biết em không giúp được.
Người ta đã nhiệt tình hỏi thăm như thế thì cô sẽ trả lời:
- Tôi muốn làm cho chú một chiếc bánh mousse vị xoài, nhưng tôi không có tiền mua nguyên liệu, cũng không có dụng cụ, càng không biết làm.
Nói với cậu ta cũng chẳng có ích gì, cậu ta là du học sinh, có phải thợ làm bánh đâu mà biết làm chứ.
- Em biết làm đấy.
Nhà em có đầy đủ nguyên liệu và dụng cụ.
Em có thể giúp chị.
Như đụng phải vị cứu tính, Châu Thanh mừng rỡ chạy lại phía bờ rào:
- Thật á?
- Thật mà.
- Khi nào cậu có thể giúp tôi?
- Ngày kia em được nghỉ, chị sang nhà em chỉ cho.
- Vậy ngày kia nhé.
Cảm ơn cậu.
- Không có gì.
Cô nàng vừa nhảy chân sáo vào nhà vừa cười tít mắt.
Ông trời ơi, ông bụt của cô đến rồi.
Như giao hẹn, sáng sớm Châu Thanh nói dối dì Trần ra vườn chơi rồi lén lút chuồn sang nhà hàng xóm.
Căn bếp nhỏ nhà Tống Nặc giờ đã chất đầy đống nguyên liệu làm bánh.
- Chúng ta bắt đầu từ đâu thế?
- Cắt xoài trước.
Châu Thanh một tay cầm trái xoài chín vàng thơm lức mũi, một tay cầm con dao nhỏ.
Không hiểu sao nhìn con dao nhỏ này tay cô lại run.
Trước kia khi thấy dì Trần cầm dao gọt trái cây cũng thế.
- Em giúp chị nhé.
Châu Thanh lắc đầu từ chối.
- Tôi sẽ tự làm.
Cô muốn tự tay làm chiếc bánh này, sau đó tặng cho người cô thương, là Lục Hoài Nam.
Lần đầu dùng dao, tuy đã rất cẩn thận như Tống Nặc chỉ dạy nhưng vẫn khó tránh khỏi cắt vào tay.
Tống Nặc vội lấy băng cá nhân định băng vết thương lại cho Châu Thanh nhưng cô nàng không chịu.
- Như thế sẽ vướng lắm.
Hơn nữa nếu chú thấy sẽ rất lo.
Tôi không sao đâu.
- Thật không sao chứ?
Châu Thanh gật đầu chắc nịch, hắn đành thôi vậy.
Tống Nặc tựa mình vào bệ bếp, nhìn cô gái đang cặm cụi cắt xoài trước mặt, lại liếc sang chiếc khăn đỏ được xếp gọn trong chiếc túi giấy trên bàn.
- Chị Châu, chị thích Lục Hoài Nam đúng không?
- Vâng.
- Tại sao thế?
Châu Thanh không nhanh không vội, từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra từ ngày đầu cô gặp chú.
- Vì chú hứa sẽ bảo vệ tôi khỏi hoàng tử độc ác.
Chú cũng hứa sẽ luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi thích chú lắm.
Nên mới muốn tự mình làm quà cho chú.
Đúng thế.
Hôm ấy trời mưa rất to, chú đã nằm bên cạnh vỗ về cho cô ngủ.
Hình như đã rất lâu rồi, cô mới có cảm giác an toàn như thế.
Và có lẽ cũng từ khoảnh khắc đó, cô biết mình đã rung động.
- Chiếc khăn kia cũng là chị tự làm?
- Vâng, tôi học trên điện thoại đấy.
Tống Nặc vừa gật đầu vừa “ồ” lên một tiếng.
- Hay là chị bỏ chồng chị theo tôi đi?
Những lời này hắn nói quá nhỏ, Châu Thanh căn bản nghe không rõ.
- Cậu nói gì thế?
- Không có gì.
– Hắn lắc đầu.
Hai người bắt đầu những bước tiếp theo.
Đang đánh bông kem thì có tiếng gõ cửa.
- Chị làm đi, em đi mở cửa.
Trước mặt hắn là dì Trần, bà có vẻ rất lo lắng:
- Cậu Tống, cô Châu có ở đây không?
- Không có thưa dì.
Sao thế ạ?
- Tôi không thấy cô Châu đâu nữa.
Nếu cậu nhìn thấy thì hãy dắt cô ấy về giúp tôi nhé.
- Tất nhiên rồi ạ.
Khi cánh cửa vừa đóng, nụ cười sượng trên gương mặt hắn ngay lập tức biến mất.
Thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh như con thú hoang rình mồi.
- Ai thế?
- Không có gì đâu chị, người đưa thư thôi.
Rồi hắn quay lại tiếp tục dạy Châu Thanh làm bánh.
Cô phải nhanh chóng hoàn thành trước khi chú về, khi