Một công đôi việc, đôi bên cùng có lợi.
***
Phòng khám nghiệm tử thi.
Châu Thanh dùng bút búi gọn mái tóc dài của mình lên, đeo khẩu trang, tiếp đến là bao tay y tế.
Cô cẩn trọng sờ vào từng mép vết thương đã cạn máu của thi thể.
“Là dao găm à?”
“Ừm.” Nhân viên pháp y đọc kĩ tờ kết quả rồi đưa cho Châu Thanh.
“Tổng cộng bốn vết đâm, không phải chí mạng, mà là mất máu đến chết.
Ngoài ra còn nhiều vết bầm tím ở mặt và hông nữa.”
“Kháng cự đây mà.”
Vị pháp y đeo lên cặp kính, chỉ vào vết thương của thi thể.
“Nhìn chỗ này này, bị đâm những hai lần đấy.”
Châu Thanh tập trung nhìn, vết thương không khớp với kích thước lưỡi dao của những vết còn lại, mà bị đứt chéo nhau, rộng thêm vài milimet.
“Nếu vậy là bị đâm những năm lần cơ á? Xương khớp thì sao?”
“Hộp sọ bị rạn, còn lại đều lành lặn.”
Sau khi kết thúc nhiệm vụ ở bên pháp y, Châu Thanh mang kết quả khám nghiệm về cho tổ 3.
Màn hình lần lượt chiếu ảnh chụp những vết thương của thi thể nạn nhân.
“Ngoài các vết bầm tím, một vết rạn ở hộp sọ thì có thêm bốn vết khác do dao đâm.
Trong đó, có một vết được đâm hai lần.
Theo suy đoán ban đầu của em, nạn nhân sau khi đi làm về đã chạm mặt với hung thủ, dấu hiệu kháng cự hiện rõ ở những vết bầm tím quanh thi thể, sau đó bị vật c.ứng đánh dẫn đến bất tỉnh, rồi mới bị đâm.
Tuy không chí mạng, nhưng mất máu quá nhiều dẫn đến chết.”
Tằng Hi kinh hãi nhìn thi thể bị tổn hại nghiêm trọng: “Dã man quá đi mất.”
Hoằng Khoan: “Thời gian tử vong thì sao?”
“Thu hẹp lại từ 7 giờ tối đến 12 giờ đêm.”
Sở Nghiên lại gần, nhìn kĩ vào vết đâm lạ của thi thể: “Bị đâm hai nhát cùng một chỗ, em thấy đây không phải trùng hợp.”
“Chỉ có đứa điên mới đi đâm hai lần một chỗ, chắc chắn là cố ý rồi còn gì.” – Đoàn Trọng Tân góp ý.
Châu Thanh thấy trong đầu mình như có luồng điện chạy qua, một suy nghĩ theo đó mà lóe sáng.
“Này, mọi người có nghĩ hung thủ là một kẻ có vấn đề về tâm lý không? Như kiểu bệnh ho.ạn ấy.”
“Không loại trừ trường hợp này.”
Vừa dứt câu, Hoằng Khoan thấy áo mình như có ai đó đang giật: “Làm gì đấy?”
“Chị Manh, chị có ý kiến thì cứ nói đi, bọn em nghe đây.”
Châu Thanh đã để ý cô chị này từ nãy giờ.
Đồng Manh chỉ chăm chú nhìn vào một bức ảnh chụp toàn thể, mỗi lần chị định lên tiếng thì lại có người giành mất lượt.
Thành ra vẫn chưa nói được câu nào.
Đồng Manh nhỏ giọng xin lỗi Hoằng Khoan, lúng túng chỉ vào bức hình trên màn chiếu.
“Mọi người có nghĩ mấy vết đâm có đối xứng không?”
Cả sáu người đều dồn ánh mắt lên tấm hình chụp toàn thi thể, quả thực rất cân xứng.
Hai vết dưới xương sườn đối xứng nhau theo chiều ngang, hai vết còn lại nằm ở trên và dưới rốn, đối xứng theo chiều dọc.
Duy có vết ở trên rốn bị đâm hai lần, tạo thành chữ X.
“Nếu nối tất cả các vết đâm, chúng ta sẽ có một chữ Y.”
“Chị Manh, chị quan sát tốt thật đấy.” Châu Thanh không chỉ khâm phục tài năng của Đồng Manh, mà còn cổ vũ để cô nàng tiếp tục phát huy năng lực thật sự của mình.
Đồng Manh tất nhiên cũng nhận ra điều đó.
Bởi khi ở tổ 7, tất cả ý kiến của cô mọi người đều đã tranh nhau phát biểu, cho đến khi tới lượt cô, cô chỉ biết lẳng lặng tán thành ý kiến của họ.
Vốn tưởng chỉ có tiền bối chịu kiên nhẫn lắng nghe lời cô nói, thật không ngờ những người còn lại cũng rất để tâm đến ý kiến của cô.
Nhận được sự công nhận và khích lệ, Đồng Manh mạnh dạn tiếp tục: “Em nghĩ có thể hung thủ có tên bắt đầu bằng chữ Y, hoặc có hận thù hay ấn tượng với chữ ấy.”
“Hợp lí.” Sở Nghiên sắp lại các tờ khai rồi phân chia cho từng người.
“Trước mắt cứ tìm những người có tên có chữ Y, còn lại sẽ khai thác thêm sau khi khám nghiệm hiện trường một lần nữa.”
Cả tổ nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Đến khi hoàn thành xong, trời cũng đã chập choạng tối.
“Tiền bối, ban nãy em xin lỗi nhé.”
“Xin lỗi cái gì?”
Đồng Manh hướng mắt xuống mặt đất, ánh mắt kiêu ngạo của Hoằng Khoan khiến lá con nhỏ này của cô có chút teo lại.
“Từ sau, em sẽ không kéo áo anh nữa.”
“À.
Cứ kéo đi, tôi có dư áo cho em kéo.”
“Hôm nay làm rất tốt.”
Cô ngẩng đầu nhìn Hoằng Khoan, trong tim như có gì đó khẽ tác động.
“Khen đấy, có chê đâu mà nhìn mãi thế?”
Tiền bối, thật sự đang khen cô sao? Thì ra, được người mà mình vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ là cảm giác như thế này.
Là trong lòng như gợn sóng, mùa hạ có mưa, và mùa đông có nắng.
Không cần cuồng nhiệt hay phấn khích, chỉ cần đủ để cảm nhận nhịp đập của trái tim.
“Ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi, tôi đưa em về.”
Lần này, Đồng Manh không muốn từ chối anh nữa, cô muốn thử tiếp nhận xem thứ cảm xúc này rốt cuộc thoải mái đến đâu.
Cô mỉm cười rạng rỡ rồi lẽo đẽo theo sau Hoằng Khoan.
“Dạ.
Cảm ơn tiền bối.”
Bên trong chiếc xe hơi đang đậu trước Cục cảnh sát, có đến tám con mắt đang nhìn vào họ.
“Chậc chậc, người em yêu đã đi theo người mới”.
Châu Thanh tỏ vẻ đau buồn rồi châm chọc ai đó: “Hai người bằng tuổi, người có tình, người vẫn lẻ bóng.”
Đoàn Trọng Tân miệng cười nhìn theo đôi