“Thiếu một bên.”
“A?”
Cô nàng ngơ ngác, may mắn giây sau đã tiêu hóa lời anh nói, hôn bên má còn lại.
“Nhớ rõ, chỉ được hôn mình anh, biết chưa?”
Riêng điều này, luật sư Lục có thể yên tâm.
“Trừ anh, em chưa hôn ai bao giờ.”
“Thật?”
“Thật.”
Lục Hoài Nam vừa vui, vừa thắc mắc: “Em chưa từng yêu đương?”
Đương nhiên! Anh là mối tình đầu, cũng sẽ là tình cuối, chỉ mình anh.
“Anh là người đầu tiên.”
Lục Hoài Nam kéo áo lại cho cô, nhịn cười: “Ừm.”
“Anh đây rất lấy làm vinh hạnh.”
Chuông điện thoại của anh cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Hoài Nam nhìn màn hình, là Mộ Từ An gọi, anh liền đưa máy cho Châu Thanh.
“Sao anh không nghe?”
“Em nghe đi, anh đi thay đồ.”
Lục Hoài Nam cao hơn cô.
Vì vậy, khi lội nước chỉ ướt chưa đến đầu gối.
Châu Thanh quan sát, lại trách bản thân vô tâm vì không để ý đến anh.
Cô gật đầu rồi nghe máy.
[Alo, Châu Thanh có đó không anh Hoài Nam?]
“Nhà ngươi đang nói chuyện với bổn tọa đây.”
[Ha? Là cậu hả?]
Châu Thanh tựa lưng vào ghế, chân nọ gác đùi kia, ung dung đáp: “Nói đi, tìm bổn tọa có chuyện gì?”
Lục Hoài Nam phì cười, trông cô nàng có vẻ ổn hơn, anh mới yên tâm về phòng thay quần áo.
[Ờ.
Làm hòa rồi à?]
“Hòa rồi.”
Lục Hoài Quân đầu dây bên kia cũng ghé sát vào Mộ Từ An, muốn nghe ké.
[Khi nào thế?]
“Hôm nay.”
[Ồ, nóng hổi luôn.]
[Sao hòa thế? Kể mình nghe coi.]
Con nhỏ này, đúng thật tò mò.
Học thói xấu của ai không biết!
“Thì, hôm nay tan làm, mình ra biển chơi.
Sau đó anh đón về, hai đứa ngồi lại trò chuyện, thế là xong.”
[Châu Thanh, mình nghĩ cậu không đơn giản chỉ là đi biển.]
Biết Mộ Từ An đã phát giác ra điều gì đó, Châu Thanh ngập ngừng chưa dám trả lời, sợ bạn mình lo.
[Thanh, nó…lại tìm đến, phải không?]
Cô mân mê tấm áo đang trùm trước người, rũ mi, nhỏ nhẹ ừ một tiếng.
“Cố nhân.”
[Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa đi tìm bác sĩ tâm lý? Cậu có biết năm đó, nếu không phải mình đến kịp, cậu đã sớm lên trời rồi đấy biết không? Sao còn bướng thế hả?]
Cơn bốc hỏa chỉ vừa dấy lên đã bị mấy giọt lệ hoen mi dập tắt.
Lục Hoài Quân bên cạnh vỗ vai trấn tĩnh, Mộ Từ An nói với giọng run run.
[Cậu có từng nghĩ nếu một ngày, cậu theo hai bác, mình sẽ buồn thế nào không?]
“Mình xin lỗi mà, không phải giờ mình còn sống sờ sờ đây sao?”
[Lúc nào cũng thế!]
Châu Thanh bật cười, Mộ Từ An cũng cười theo, nhưng là cười vì lực bất tòng tâm, không cách nào khuyên được cô bạn này, quá cứng đầu.
Thế nhưng, khi có Lục Hoài Nam bên cạnh, có lẽ sẽ là một chuyện khác.
[Anh Hoài Nam biết rồi à?]
“Ừm.
Anh kéo mình quay lại, cũng gieo cho mình dũng cảm cãi lại nó.”
“Lợi hại chưa?”
Mộ Từ An rõ mồn một bạn mình đang đắm đuối trong tình yêu, ‘ừ’ liền vài cái, điệu bộ giễu cợt.
“Mà gọi cái chi đấy?”
[Hả?]
[À.
Ban nãy lúc mình định đóng cửa, cái cậu bạn họ Dư đến đưa đồ cho cậu, cậu bỏ quên đấy.
Túi và giày đang ở quán, nào rảnh qua lấy nhá.]
“Dư Nghiêm?”
[Ai biết!]
“Rồi.
Để mai tôi lết bộ qua lấy.
Làm phiền cho tôi gửi nhờ.”
[Rồi.
Cúp đây.
Bai em yêu.]
“Ừ, tạm biệt em yêu.”
Điện thoại vừa ngắt, ngón tay Châu Thanh vô tình lướt qua cảm ứng vân tay, màn hình khóa lập tức được mở.
Đôi mắt hoa đào như phủ đầy những vì sao tinh tú đang lấp lánh, nhìn ngắm ảnh nền điện thoại, môi tủm tỉm cười.
“Cười gì đấy?”
Lục Hoài Nam bất thình lình xuất hiện phía sau lưng, cô giật mình, dựng tóc gáy, dở giọng trách móc: “Dọa chết em!”
“Sao anh để hình này?”
Lục Hoài Nam liếc mắt vào điện thoại, điệu rất tự nhiên: “Anh thích.
Em có ý kiến?”
Châu Thanh lập tức lắc đầu.
Thích không hết, sao dám ý kiến?
“Phòng làm việc anh cũng để một tấm, hôm nào đến chiêm ngưỡng xem.”
Cô nhướng mày, hỏi: “Thật á?”
“Anh gạt em làm gì.”
Tấm ảnh đó do cô lớ ngớ chụp vội, may sao cho ra thành phẩm rất sắc nét.
Càng không ngờ lại được người đàn ông trước mặt hưởng ứng nhiệt tình đến thế.
Đúng thật vinh hạnh!
Cơm nước xong xuôi cũng đã gần 12 giờ đêm, nhưng cô nàng không có ý định đi ngủ.
Châu Thanh vốn mắc chứng rối loạn giấc ngủ.
Tuy không thường xuyên nhưng một khi tái phát, nếu không có thuốc bên cạnh, cô hoàn toàn không thể kiểm soát giờ giấc sinh hoạt của mình.
Lục Hoài Nam lại ngang nhiên vứt lọ thuốc ngủ của cô vào thùng rác.
Hết cách, đành xem Conan đến chừng nào buồn ngủ mới lên giường được.
Lục Hoài Nam thở dài nhìn cô gái đang dán mắt vào màn hình ti vi.
“Châu Thanh, trễ rồi, mau đi ngủ thôi.”
Châu Thanh không có ý định nói dối anh.
“Em bị rối loạn giấc ngủ, không có thuốc, em không ngủ được.”
Lục Hoài Nam đứng người.
Anh không biết trên đời còn có loại bệnh này.
Chung một nhà với cô quả là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt.
“Anh ngủ đi, mai còn đi làm.
Lát em ngủ.”
Châu Thanh chăm chú theo dõi tình tiết bộ phim, không hề quay lại nhìn.
Nghe tiếng bước chân xa dần, đoán chừng anh đã về phòng ngủ trước.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã quay lại,