Mách ai cũng được, đừng mách vợ anh là được.
Cô út tức mình nhìn anh trai đang ung dung vào bếp, bức xúc nhưng cũng chẳng làm gì được.
Qua một lúc, Châu Thanh cũng tắm rửa xong xuôi.
“Chị Thanh, ngồi với em.” Lục Thanh Viên tươi cười, chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
Châu Thanh không nghĩ ngợi gì nhiều liền đi lại, nhưng còn chưa đặt mông xuống, người đối diện đã ngoắc tay, nghiêm nghị: “Nhóc, qua đây!”
Ngữ điệu của Lục Hoài Nam không giống lời mời gọi, mà giống mệnh lệnh hơn.
Châu Thanh do dự, di chuyển sang ngồi cạnh anh, nhưng cô út có vẻ không hài lòng.
Châu Thanh thì thầm to nhỏ với người bên cạnh: “Con bé sao thế anh?”
Lục Hoài Nam mỉm cười nhìn cô, cố ý nói lớn cho ai đó cùng nghe: “Chắc muốn về nhà thôi, em đừng để ý, lát nữa Hoài Quân đến đón con bé.”
Châu Thanh nhìn cô út, cô út lại đang xụ mặt nhìn Lục Hoài Nam, hai anh em nhà này, thế là thế nào đây?
Châu Thanh mở lời: “Thanh Viên, chị không ngờ em học về báo chí đấy, sinh viên năm mấy nhỉ?”
“Vâng, em năm hai ạ.”
Châu Thanh ngẫm nghĩ một hồi, đúc kết ra một chuyện thú vị.
“Năm hai, 19 tuổi? Cách anh hai em những 12 tuổi cơ đấy.”
Lục Thanh Viên gật gật liên tục, khúc khích cười: “Đúng đúng, anh em 31, già rồi, cả nhà em đều nói thế.”
Châu Thanh mím môi, cố gắng nhẫn nhịn, không dám cười Lục Hoài Nam, một phần là bởi gương mặt anh bây giờ đằm đằm sát khí, chỉ sợ cười một cái, bom bị kích hoạt, nổ thì toang.
Lục Hoài Nam không chút biểu cảm, ánh mắt găm chặt vào cô út, lạnh lùng bảo ban: “Ăn!”
Lục Thanh Viên sợ anh hai, lập tức im bặt, cúi đầu, tập trung dùng bữa.
Dùng bữa xong, Thanh Viên muốn nán lại lâu hơn một chút, nhưng trong nhà một người muốn giữ, một người muốn đuổi, bầu không khí này, ngột ngạt quá, cô thở không nổi, thôi vậy.
Châu Thanh nhất mực muốn tiễn Thanh Viên ra tận xe Hoài Quân mới yên tâm, Lục Hoài Nam đương nhiên cũng sẽ theo cô, đề phòng cô út giở trò.
Lục Thanh Viên vẫy tay, luyến tiếc chào: “Tạm biệt anh chị.”
“Ừm, đi cẩn thận nhé.”
Nhìn chiếc xe xa dần, Lục Hoài Nam mới khẽ thở một hơi, bóng đèn kia cuối cùng cũng tắt, anh nắm tay Châu Thanh, định dắt cô lên nhà.
Bước được một bước, Châu Thanh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, cô gỡ tay anh, đẩy Hoài Nam đứng vào nhích vào trong, khẩn trương: “Ở đây đợi em.”
Lục Hoài Nam ngơ ngác, ló đầu nhìn cô.
Châu Thanh cẩn trọng, từng bước đều rất dè chừng, vô cùng cảnh giác.
Con hẻm trước mắt là nơi dễ dàng trốn nhất, cô dứt khoát bước đến đầu hẻm.
Nhưng có lẽ nhầm lẫn, bên trong vắng người, chỉ có ánh đèn điện đang nhấp nháy, và một con mèo lông đen tuyền đang chằm chằm nhìn cô, mắt nó sáng rực như ánh sao giữa đêm tối.
“Meo”
Má ơi, ghê quá! Đời này, ngoài côn trùng ra và ma, cô còn sợ mèo, sợ nhất là gặp mèo vào buổi tối, tiếng kêu của nó, trịnh trọng thì là tiếng của người bên dưới, nói toẹt ra thì như tiếng ma vậy.
Dây thần kinh giật giật muốn tháo chạy, Châu Thanh cố tỏ ra mình không sợ, điềm nhiên bước trở về.
Thấy Lục Hoài Nam, chân cô bước nhanh hơn, rồi ôm chầm lấy cánh tay anh, rùng mình.
Lục Hoài Nam chuyển sang ôm lấy eo cô, cùng bước vào chung cư, hỏi: “Sao thế?”
Tóc gáy đột nhiên dựng đứng, cảm giác ban nãy, không phải là vong đấy chứ?
“Có mèo.”
Lục Hoài Nam phì cười, anh còn tưởng cô gặp phải kẻ xấu.
Bây giờ nghĩ lại, cô nhóc nhà anh rất sợ mèo.
Ngày còn ở nước ngoài, khi mèo hàng xóm chạy qua nhà, Châu Thanh nhảy tọt lên người anh, chỉ chỉ con mèo, run rẩy, “Chú...đuổi...đuổi nó đi...đuổi đi mà.”
Lúc đó, Lục Hoài Nam không chút ngại ngùng, không tính là đòi hỏi, mà là thương lượng, nói: “Hôn một cái rồi tôi đuổi cho.”
Cô nàng đang chìm trong nỗi sợ, giờ này không phải lúc tính toán, hôn lên má anh mấy cái liền.
Lục Hoài Nam đạt được ý nguyện, đuổi mèo đi.
Những ngày sau đó, cô không thấy con mèo nào lảng vảng gần nhà nữa.
Lên đến nhà, Châu Thanh đi thẳng ra ban công, định đóng cửa ngăn không cho mèo vào, vừa hay một bóng người màu đen lọt vào tầm mắt.
Cô đi lại tủ, lấy ra một cái ống nhòm, nhưng người phía dưới lại biến mất.
Lục Hoài Nam nhìn Châu Thanh kỳ kỳ quái quái, nhưng cũng không