Có lẽ, Lục Hoài Nam hiểu được phần nào nỗi lòng của Thanh, anh nói: “Được, anh rất thích nơi này.”
“Nhóc phải đợi anh đấy.”
“Tất nhiên ạ.”
Ngày về thành phố, Lục Hoài Nam nán lại ga tàu rất lâu, có lẽ vì hi vọng cô bạn nhỏ sẽ đến tiễn mình.
Rồi tàu cũng xình xịch khởi hành, anh mang theo tâm trạng ảo não, hay hụt hẫng chăng? Có chút khó chịu, cảm giác trống trải kì quái.
Ánh mắt Lục Hoài Nam hướng ra ngoài cửa sổ, dù là đêm hay ngày, nơi đây mang một nét hết đỗi thanh bình, mọi mệt mỏi đều tan biến, vì phong cảnh bình dị, hay cũng có thể là vì nụ cười của người bạn mới.
“Anh ơi, tạm biệt.” Thanh đứng trên con dốc đối diện đường tàu, cô bé mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, bên cạnh có chiếc xe đạp.
Lục Hoài Nam phút chốc ngỡ ngàng nhìn bóng hình Thanh lướt qua ô cửa sổ, anh dùng hết sức kéo cửa ra nhanh nhất có thể, ló đầu qua, vẫy tay, hét rất lớn: “Mau về đi kẻo tối, đi cẩn thận.”
“Dạ.”
Bóng Thanh bé dần, bé dần, biến thành một dấu chấm nhỏ xíu rồi mất hút giữa đất trời bao la.
Lục Hoài Nam ngồi lại vị trí, tủm tỉm cười, nụ cười ấy rất lâu sau mới tắt hẳn.
Về đến nhà, Lục Hoài Nam lao vào ôm bà nội, kể bà nghe chuyến đi biển Thương của anh.
Và khi kể đến cô bạn nhỏ, bà anh cười rất hiền từ, đôi mắt bà ẩn chứa một điều gì đó, anh không rõ, nhưng trông bà thật hạnh phúc.
Hai tuần sau Lục Hoài Nam quay lại tỉnh, anh đứng dưới gốc hồng già mà lòng nôn nao, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, đã qua 5 giờ chiều, không phải nên tan học rồi sao?
“Bắt lấy nó cho tao!”
“Đứng lại con ranh!”
Thanh bị một đám thanh niên chừng ba, bốn người rượt đuổi, cô bé nhăn mặt, hớt ha hớt hải, vừa chạy vừa la: “Khỉ gió!”
Thanh chạy ngang qua khu đất Lục Hoài Nam đứng, thấy anh, cô không dừng lại mà tiếp tục chạy.
Sắc mặt Lục Hoài Nam cực kì khó coi, lập tức lao ra, vung tay vung chân, vài cái đã hạ đo ván đám thanh niên.
Bọn người nhìn cậu thiếu niên da ngăm trước mặt, ánh mắt dữ tợn dọa chúng sợ chết khiếp, lắp ba lắp bắp mấy câu: “Đợi…đợi đó…tao sẽ quay lại.” Rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Thanh chống eo, thở hổn hển.
Dọa chết tôi rồi!
Lục Hoài Nam âm trầm, bước đến bên Thanh, lạnh giọng: “Có sao không?”
Thanh nuốt ngụm nước bọt, “Không ạ.”
Lục Hoài Nam giở giọng chất vấn: “Không thấy anh?”
Thanh cúi mặt, né tránh ánh mắt anh: “Em…có.”
“Sao không chạy đến?”
Hai tay Thanh bấu chặt vào nhau, giọng run run: “Em…em sợ họ đánh anh…em không muốn.”
Lục Hoài Nam thở dài, không biết trả lời thế nào cho phải.
“Anh có sao không ạ?”
“Anh không.”
Thanh vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng, đột nhiên anh cảm thấy có chút tội lỗi.
Lục Hoài Nam tháo cặp sách của Thanh, vô tình đụng vào vết thương, cô nhóc giật mình, kêu một tiếng: “A”
“Sao thế?”
Lục Hoài Nam lo lắng, bắt lấy tay Thanh, xét một lượt, da cô nhóc bị trầy xước, đỏ một mảng, còn rớm máu, vậy mà không khóc?
“Đau không?”
Thanh khẽ gật, tất nhiên là đau rồi.
Lục Hoài Nam bế Thanh, đặt cô nhóc ngồi lên bàn.
Anh lôi trong ba lô của mình một chiếc hộp nhựa, bên trong có dung dịch khử trùng, bông gòn, băng cá nhân,… tất cả vật phẩm cần thiết cho một chuyến đi xa.
Lục Hoài Nam đổ dung dịch khử trùng ra bông gòn, do dự một lúc mới từ từ chấm vào vết thương của Thanh.
Thanh đau rát, tay túm chặt vai áo anh, môi mím lại, mắt hơi đỏ như sắp khóc.
Lục Hoài Nam thấy thế, đã nhẹ còn nhẹ hơn, anh thổi từng hơi nhẹ giúp Thanh làm dịu cơn đau.
“Sao mấy thằng đó lại đuổi theo em?”
Cô nhóc uất ức kể lại: “Em thấy họ bắt nạt một chị gái, em đứng từ xa la lớn, họ sợ nên bỏ chạy.
Em về gần đến thì họ từ đâu chui ra, đuổi theo em…còn đòi đánh em nữa…”
Vẻ mặt Thanh bất ngờ tươi tắn, giống như mọi chuyện vừa qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ không sao nữa.
“May mà có anh.” Càng may hơn, anh không sao, ít nhất là thế.
Một màn trở mặt như trở bánh, Lục Hoài Nam cười trừ trong bất lực.
“Muốn làm anh hùng mà không biết lượng sức à?”
Thanh bĩu môi, “Em cũng không thể để chị gái kia bị bắt nạt.”
Chị ấy xinh quá, ai mà nỡ!
“Ban nãy là võ gì thế ạ? Không giống ba dạy em.”
“Quyền anh.”
Thanh tròn mắt trầm trồ: “Lợi hại!”
Lục Hoài Nam thoáng cười một cái, “Chờ đã, ba em có dạy võ, sao không dùng?”
Thanh gãi đầu, gượng gạo: “Nhiều quá, đánh không lại…”
“Ừm, cũng đúng.
Bé tí mà đòi đánh ai?”
Thanh hằm hằm nhìn anh, vẻ mặt vô cùng bất mãn.
Lục Hoài Nam dán lại miệng vết thương xong, nhéo cả hai má cô nhóc, “Anh nói sai?”
“Đau em.”
Lục Hoài Nam bóp nhẹ mấy cái mới chịu thả, điệu ‘ừ’ vô cùng gợi đòn.
Anh với ba