Buổi chiều đầu năm, Lục Hoài Nam đưa mẹ và Châu Thanh đến thăm một ngôi chùa nằm trên một ngọn đồi gần cù lao phố.
Chùa Phúc tuy không nguy nga, rộng lớn như những ngôi chùa khác, nhưng lối kiến trúc cổ xưa chắc chắn sẽ khiến người ta nao lòng hoài niệm, thêm cái mờ ảo của nhang khói càng tô thêm vẻ uy nghi, linh thiêng mà kì diệu.
Với mẹ Lục, đây là nơi mang lại cho bà cảm giác bình yên thứ hai.
Mẹ Lục ngồi trong đền chính cầu nguyện, Châu Thanh cùng Lục Hoài Nam sau khi cầu xong thì đi dạo quanh chùa đợi bà.
Vừa đi, Châu Thanh vừa thò tay vào túi áo, vò một tờ giấy nhỏ, tờ giấy mà lúc rời đi, Vũ Tuấn đã âm thầm tráo sang cho cô.
Đền thờ sau lưng không quá vắng người, nhưng người đến thăm chỉ cắm nhang phía ngoài rồi đi, mà người hẹn Châu Thanh, lại đang ở phía trong.
Châu Thanh đưa tờ giấy mình vò đặt vào tay anh, “Em vào một chút.”
Lục Hoài Nam gật đầu, đợi cô khuất sau tấm rèm lớn màu vàng mới phân vân, rồi mở tờ giấy, bên trong viết vài dòng ngắn gọn: [Gián phòng bên.
Chiều mùng một, dưới chân Bồ Tát, chùa Phúc].
Châu Thanh bước vào trong, quỳ chân, tay chắp trước mặt, mắt nhắm, động tác giống hệt người đàn ông bên cạnh.
“Đợi bao lâu rồi?”
Vũ Tuấn vẫn nhắm mắt, chậm rãi đáp: “Hơn một nén nhang.”
Châu Thanh không động, chỉ ừ một tiếng.
“Chân tay còn ổn không?”
“Không chết được, Sở Nghiên thì sao?”
Giống như bị sờ gáy, tim Vũ Tuấn bị giật lệch mất một nhịp, “Cái gì mà Sở Nghiên?”
“Vợ anh.”
Vũ Tuấn kinh ngạc, mở mắt, nhìn sang Châu Thanh: “Sao em biết?”
Khác với Vũ Tuấn, Châu Thanh điềm nhiên như không, mắt có nhắm vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt của vị thiếu úy bên cạnh buồn cười đến mức nào, “Giấu cũng kĩ quá, có điều, không qua mắt được Châu Thanh này mãi đâu.”
“Em biết từ khi nào?”
Châu Thanh liên kết xong những chi tiết, soạn thành một bản thảo trong đầu: “Sở Nghiên không phải cô gái hay bốc đồng như em hay hai ông kia, phẫn nộ thì có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không quá khích mà hành xử thất lễ trước mặt cấp trên, vậy mà dám gọi cả họ lẫn tên anh? Tay anh đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út, nghĩ rằng Sở Nghiên không đeo thì có thể qua mắt? Ngây thơ thật.
Chiếc nhẫn Sở Nghiên đeo với dây chuyền là cùng một đôi với anh, để ý sẽ thấy.”
Vũ Tuấn cho qua sự ngạc nhiên trong mình, nhắm mắt, quay về với dáng vẻ ban đầu, “Chỉ vậy?”
“Một phần mà thôi, phải có phần còn lại thì mới liên kết được.”
“Phần nào?”
“Ba của Sở Nghiên là viện trưởng một khoa ở bệnh viện trung ương, nhưng nếu không điều tra sẽ khó mà phát hiện, vì hai cha con họ chưa từng cùng nhau xuất hiện ở Cục cảnh sát hay báo đài, vậy mà ngày mới nhận chức, Tần Ngư đã có thể vác loa chế nhạo là đi cửa sau? Cửa sau được nói đến chắc là anh nhỉ?”
Vũ Tuấn có chút kích động, âm điệu lạnh tanh: “Sở Nghiên không đi cửa sau.”
Châu Thanh không nhanh không chậm nói: “Chưa xong, thực lực Sở Nghiên thế nào, em tự khắc biết.
Anh cố ý nói Tần Ngư làm như vậy, một vì không muốn cô ấy nhận chức tổ trưởng, sợ cô ấy cực, hai vì muốn dò xét thái độ người xung quanh với cô ấy có tốt hay không, đúng chứ?”
“Ừm, không tồi.”
Châu Thanh cười khẩy: “Sao? Hai hôm nay có được ngủ chung với vợ không?”
“Không.” Vũ Tuấn vừa buồn tủi vừa ấm ức, nhớ về một buổi tối nọ.
Sở Nghiên sau khi từ bệnh viện trở về liền vào phòng ngủ khóa trái cửa, ném ra ngoài cho anh duy nhất một cái gối, “Cút!”
Vũ Tuấn thân mặc cảnh phục, giày còn đeo chân, mũ cũng chưa cởi, vội vội vàng vàng đuổi theo Sở Nghiên, nhưng chậm mất mấy bước, “Vợ à, mở cửa cho anh.”
Sở Nghiên bên trong lớn tiếng: “Chuyện đến nước anh vẫn cố tình giấu, anh xem tôi là vợ à?”
Vũ Tuấn nhặt chiếc gối dưới đất, ủy khuất: “Anh không muốn giấu em, chỉ là chưa đến lúc.”
“Anh cũng hao tâm tổn sức quá! Vất vả cho anh thật! Chưa đến lúc anh nói với tôi nhưng đến lúc tôi đi ngủ rồi, biến!”
Vũ Tuấn mặt biến sắc, đại não căng như dây đàn, trăm phương ngàn kế tìm cách dỗ dành Sở Nghiên: “Mở cửa cho anh, ở ngoài lạnh lắm.”
“Nghiên à, ở ngoài có bọ, mau cứu chồng em.”
“Nghiên ơi anh biết sai rồi, cho anh vào đi mà em.”
“Nghiên ơi anh đau bụng quá, sắp ngủm mất rồi.”
“Nghiên à, em có nghe anh nói không?”
Trái ngược một trời một vực với Vũ Tuấn ở bên ngoài cuống cuồng nài nỉ, Sở Nghiên nằm trên giường, đeo tai nghe, mở một bản nhạc nhẹ nhàng để tịnh tâm.
Mô Phật.
Vũ Tuấn một đêm nằm ngoài cửa, lưng vừa lạnh vừa ê, tỉnh nhiều hơn mơ, không tài nào vào giấc được.
Sáng ra, cửa vừa cạch một cái, Vũ Tuấn lập tức tỉnh ngủ, níu chân cô gái đang lạnh lùng lướt qua người anh.
Chưa kịp mở lời, Sở Nghiên giật phắt chân, hừ lạnh: “Tránh xa tôi ra.”
Trong ngôi nhà, bên nóng bên lạnh, tiếp diễn mãi đến hôm nay vẫn chưa nguôi ngoai.
Châu Thanh nhịn cười: “Đáng! Tận hưởng cảm giác hiu quạnh dài dài đi.”
Hai chữ “hiu quạnh” được