Tạ Chính Khanh dành mấy ngày nghỉ Tết còn lại để lên Facebook lẫn Instagram của Châu Thanh để xem em gái anh có sở thích gì, sau đó chạy hết các sàn thương mại điện tử để mua về làm quà.
Thế nhưng, thứ anh nhận lại lại là một tin tức tồi tệ.
Tạ Chính Khanh đứng trước cửa căn hộ nhà em gái, nôn nao bấm chuông.
Một hồi chẳng có ai hồi âm, anh chỉ đành gọi sang số điện thoại của Lục Hoài Nam, vì anh sợ lỡ Châu Thanh đang bận công việc.
Một cuộc, hai cuộc.
Đến cuộc thứ ba, sau một hồi chuông dài mới có người nhấc máy.
“Sao bây giờ mới nghe máy? Ra mở cửa cho tôi.”
[Xin lỗi, cho hỏi anh là?]
Tạ Chính Khanh nhìn lại cái tên trên màn hình, rõ ràng là số Lục Hoài Nam, nhưng giọng nói thì không.
“Tôi là Tạ Chính Khanh, anh vợ của Lục Hoài Nam.”
[Anh là anh ruột của Châu Thanh phải không?]
“Phải.” Tạ Chính Khanh hơi nhíu mày, đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ.
[Chào anh, tôi là Hoằng Khoan, đồng nghiệp của Châu Thanh.
Hiện giờ Châu Thanh đang nguy kịch, Lục Hoài Nam và chúng tôi đang trực trước phòng cấp cứu của con bé…]
***
Khi Tạ Chính Khanh đến, Châu Thanh đã được chuyển về phòng riêng để theo dõi.
Mở cánh cửa ra, đón nhận anh là bầu không khí u ám bao trùm.
Sự ảo não xuất hiện trên gương mặt của tất cả những người đang ngồi ở đây, Lục Hoài Nam và đồng nghiệp của cô.
“Em gái tôi… thế nào rồi?” Tạ Chính Khanh quan sát một lượt những dây nhợ đang nối giữa cơ thể của Châu Thanh và các thiết bị, khó khăn lắm mới nhào nặn ra được câu hỏi.
Nhưng Lục Hoài Nam chỉ đờ đẫn chăm chăm vào Châu Thanh, hai bàn tay nhem nhuốc máu chụm lại, trở thành điểm tựa của trán, một lời chẳng đáp.
Hoằng Khoan lên tiếng: “Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng tỉnh lại hay không… phải đợi xem ông trời có thương con bé không.”
Ông trời có thương con bé không?
Trong mắt Tạ Chính Khanh, ông trời chưa bao giờ thương em gái anh cả.
Vậy nên anh rất sợ, nếu lần này ông trời vẫn lựa chọn bỏ rơi em gái anh...
Những ngày sau đó, Lục Hoài Nam và Tạ Chính Khanh không giấu nổi gia đình nữa.
***
Suốt một tháng trời, Tạ Chính Khanh luôn nói với Lục Hoài Nam rằng: “Tuy rằng tôi còn phải đi làm, nhưng nếu cậu cảm thấy mệt thì hãy gọi tôi đến, xin đừng để em tôi một mình.”
Tạ Chính Khanh như một kẻ điên vậy.
Anh vốn là một người không mê tín, không tin vào chuyện tâm linh.
Duy nhất một lần, khi đang thu xếp đồ trong phòng khám để chuẩn bị vào bệnh viện chăm sóc Châu Thanh, có một người phụ nữ kì quặc đến gõ cửa phòng khám anh.
“Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi, xin hãy đặt lịch cho nhân viên giúp tôi.”
“Em gái anh đang hôn mê trong bệnh viện phải không?” Đó là lời đầu tiên người phụ nữ ấy nói.
“Liên quan gì đến cô?”
“Tôi và cô ấy từng là bạn.”
“Vậy nên?”
“Tôi có cách giúp cô ấy tỉnh lại.”
“Cô là bác sĩ à?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì xin về cho, tôi tuyệt đối không để em gái mình rơi vào tay một kẻ lang băm như cô.”
“Lúc trước tôi đưa cho em gái anh một viên ngọc.
Nếu viên ngọc đó còn, hãy mang lên chùa gửi.
Nếu thuận lợi thì ngày rằm, cũng là ngày trăng tròn nhất, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Nói xong, người phụ nữ đó chầm chậm rời đi.
Tạ Chính Khanh hỏi họ tên của người đó, nhưng không có họ, chỉ có hai chữ “Yểu Nương”.
Người phụ nữ ấy từ cách ăn mặc đến giọng nói, ngữ điệu, giống hệt như phù thủy trong thần thoại vậy.
Tạ Chính Khanh không tin những người không minh bạch như thế, nhưng khi xác thực với Lục Hoài Nam rằng miếng ngọc vẫn còn, anh muốn thử một lần.
Ngày 15 của tháng tiếp theo, Tạ Chính Khanh cùng Lục Hoài Nam trực bên Châu Thanh cả đêm, chung quy cũng chẳng có kết quả gì.
Chiều ngày 16, như thường lệ, sau khi tan làm, Tạ Chính Khanh sẽ ghé qua bệnh viện để thăm Châu Thanh một chút.
Hôm nay, đập vào mắt anh là cái giường trống không.
Lục Hoài Nam đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công, còn Châu Thanh đang ngồi trong lòng Lục Hoài Nam.
Tạ Chính Khanh bỗng dưng nhíu mày, nét mặt xám xịt, phẫn nộ nói: “Lục Hoài Nam! Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Châu Thanh vừa lim dim ngủ trong lòng Lục Hoài