[5]
Tôi trả hết đồ rồi, hẳn là họ không cho rằng tôi lừa đảo rồi truy lùng tôi hay đến cục cảnh sát báo án nữa nhỉ?
Sau vài ngày thấp thỏm, tôi phát hiện chẳng có gì khác thường xảy ra, bấy giờ mới yên tâm, trong thời gian này tôi không lên game, ngay cả acc Tử La cũng thế, về phần ý nghĩ muốn tái xuất giang hồ đuổi giết bạn trai cũ đã sớm bị tôi quẳng ra sau đầu, nhớ lại lúc ấy, có lẽ vì thấy họ chế giễu Diệp Ly Chi, nhất thời xúc động mới nảy ra ý như vậy.
Tôi cảm thấy khả năng xảy ra của giả định này rất cao, khi tôi ý thức được thì chấn động toàn thân, sau đó lòng hoảng loạn, trong đầu thường xuất hiện một gương mặt, ánh mắt lành lạnh và giọng nói êm dịu, chồng chéo lên hình ảnh đệ nhất thần quan dịu dàng trong game, xua mãi không tan.
Tôi hoảng hốt, quyết định khiến mình bận rộn hơn, khỏi phải ngồi suy nghĩ miên man cả ngày. Song diễn biến của sự việc thường không phải việc con người có thể khống chế được.
Tôi chỉ đến thư viện mượn sách thôi mà, sao lại gặp cậu ta chứ? Lại còn xém tý đã chọn trùng sách? Ông trời ơi, ông đang đùa với tôi phỏng!
Đi ăn cơm căn tin, sao lại gặp cậu ta nữa? Cậu ngồi cách tôi không xa, có thể nghe được giọng tán gẫu của cậu và bạn mình.
Quan trọng nhất là chập tối đến bể bơi của trường, sao cũng gặp cậu ta vậy? Kỹ thuật bơi kém đến thế thì đừng tới đây cho xấu mặt chứ, nhìn bộ dạng cậu ngâm mình cứ như con vịt đạp nước, đầu tôi đầy vạch đen. Tôi đã mua thẻ hội viên tháng của bể bơi trường, chẳng thể vì cậu ta vào đây mà nghỉ bơi, phí tiền mình, đúng chứ?
Lạ là, tuy kỹ thuật bơi rất “cùi” nhưng vóc dáng của cậu lại rất đẹp, da phơi nắng thành màu đồng cổ, vai rộng eo hẹp, lúc để lộ nửa người trên mặt nước ở khu nước nông thì có thể thấy cả cơ bụng, rắn chắc lại không quá phô trương, khiến người ta khó nén nổi ý nghĩ muốn sờ một chút.
Chiều hôm nay, mặt trời vẫn treo trên không trung nhưng mưa phùn lại rả rích rơi xuống, lúc tôi đến bể bơi thì phát hiện có rất ít người, Dạ Nam xuống khu nước sâu, cậu dập dềnh trên một tấm ván gỗ, mấy đứa bạn bên cạnh đang cười nhạo tấm ván của cậu.
Khu nước nông đằng xa vẫn còn vài nữ sinh, thấy họ tôi cũng vững dạ đôi chút, vào bơi, vì có kính nên tôi thường lặn xuống nước ngắm lén Dạ Nam, nếu chị em chung phòng bắt gặp vẻ mặt bây giờ của mình, chắc hẳn sẽ cho rằng tôi đang chảy nước miếng.
Tôi cập gần thành bể, bơi từ từ sang khu nước sâu, họ đang đùa giỡn ở giữa bể.
“Dạ Nam, đưa nhẫn Song Phượng cho tớ xài đi, đằng nào thì vợ yêu của cậu cũng chả log in.” Một giọng nói vang lên.
Tôi cứng đờ người, sau đó xoay đầu ghé vào thành bể, đưa lưng về phía họ, ra vẻ đang nghỉ ngơi.
“Có khi nào người đó yêu cậu thật không, thế nên mới không nỡ lừa cậu, đưa đồ cho người ta trả lại cậu?”
Lòng tôi run lên, mẹ ơi, đám ông lớn này có sức tưởng tượng mạnh dữ.
“Cô ấy sẽ về mà.” Tôi vẫn nhận ra giọng nói này, là Dạ Nam đang lên tiếng. Tôi lập tức vểnh tai nghe cẩn thận.
“Tại sao?”
“Vì tớ tin, tớ thích cô ấy.” Ngữ khí Dạ Nam êm dịu, song giọng lại vô cùng vững vàng, khiến tôi hoang mang một cách khó hiểu.
“Xì, thế chúng ta cược không, nếu trong một tháng này cô ta không lên game, cậu sẽ mặc cái quần bơi này lượn một vòng quanh trường, chỉ mặc quần bơi thôi đấy.”
“Ờ.” Dạ Nam không do dự mà đồng ý ngay.
Chẳng biết tại sao, tôi có cảm giác đứng ngồi không yên.
Cả đám bên kia lại tiếp tục ầm ĩ, tôi xoay người lại liếc thoáng qua, vài người kéo miếng ván gỗ của Dạ Nam, sau đó đẩy nó tới một chỗ cách xa mấy mét, trong đám có một người quát to: “Cứ như cậu thế này thì mãi cũng chả học được cách bơi đâu, bọn tớ qua bên kia chờ cậu.”
“Bơi tới đây! Khua tay, đạp chân đi.”
Mấy đứa bạn của Dạ Nam đều bơi về phía trước, chỗ cách cậu hơn mười mét.
Dạ Nam vùng vẫy trong nước, đầu nhô lên vài lần lại chìm xuống, có lẽ đã uống vài ngụm nước rồi, ở khu nước nông thì cậu còn cố được vài mét, giờ tới chỗ nước sâu đây lại chẳng qua nổi một mét!
Tên này học nửa tháng rồi mà, sao chẳng có tiến bộ gì thế?
Đương lúc tôi cảm thán, bỗng phát hiện Dạ Nam đang chìm, quan trọng nhất là bạn cậu ta lại chẳng có hành động gì, vẫn cười đùa đằng xa, quát: “Cố gắng lên, sặc nước nhiều tý là biết bơi ngay ấy mà!”
Quái gì vậy, đây là khu nước sâu, có thể xảy ra án mạng đó.
Tôi lặn qua vớt Dạ Nam, vội vã lên bờ, luống cuống tay chân hò hét lung tung quanh người cậu.
“Ặc, hôn mê, thảm rồi thảm rồi.”
“Đưa đi viện không kịp đâu, có phải nên hô hấp nhân tạo rồi không?”
“Hô hấp nhân tạo đi!” Có người huých vai tôi, “Bạn học, bạn biết làm chứ? Bọn tôi… xuống miệng hông được.”
Tôi thụi thẳng một đấm vào bụng Dạ Nam: “Nếu vẫn không ổn thì mấy người các cậu lộn ngược người cậu ta lại.”
May là, Dạ Nam ho khan vài tiếng, ộc ra vài ngụm nước rồi mở mắt, việc đầu tiên cậu ta làm là nhìn mấy tên bạn đang vây xung quanh một lượt, cuối cùng thì tầm mắt mới dừng trên người tôi, lát sau, cau mày nhẹ giọng hỏi: “Bạn cứu mình à?”
“Đã tỉnh, không sao rồi.” Tôi vỗ vỗ tay đứng lên, sau đó xoay người trừng mắt lườm bọn bạn cậu ta, “Lúc nãy mấy cậu to gan thật ấy, xảy ra chuyện rồi sao đây? Học bơi cũng chả phải chuyện một sớm một chiều, dù sức yếu một tý, đầu óc hơi ngu hay động tác có không nhịp nhàng đi nữa thì cũng chả thể dùng cái cách này chứ, tới lúc cậu ta vì chìm dưới nước quá lâu mà mắc chứng sợ nước, sau này khỏi nói tới bơi, ngay cả dính xíu nước thôi cũng chóng mặt được đấy.”
Sau khi nói xong, tôi thấy sắc trời cũng chả còn sớm nữa, chuẩn bị thay đồ rời đi, chẳng ngờ Dạ Nam gọi tôi lại: “Bạn học, bạn tên gì vậy?”
Tôi biến sắc, dưới ánh mắt thoáng chút đợi chờ của cậu, nghiêm túc nói: “Cứ gọi tôi là Lôi Phong(4).”
(4): một tấm gương người tốt việc tốt ở Trung Quốc.
Dứt lời, mặt tôi đỏ lên, xoay người sải bước rời đi, sau lưng rộ lên một trận cười khiến tôi vô cùng xấu hổ.
[6]
Lời bộc bạch của Dạ Nam dành cho Hoa Biệt Chi ở bể bơi khiến tâm trạng tôi mãi mà chẳng thể bình tĩnh nổi.
Tôi lén lên acc Tử La để nhìn trộm cậu một chút, kết quả là vừa log in đã nhận được chat mật của Diệp Ly Chi.
Diệp Ly Chi: “Lên rồi à? Ở Thanh Trúc Lâm hử? Rồi, đứng im đó chờ tôi.”
Tôi vẫn chưa add hảo hữu với cậu ta, mà trang bị tôi kém thế này, vốn chẳng thể có mặt bảng xếp hạng được, log in thì hệ thống không thông báo, sao cậu ta biết tôi onl chứ? Hơn nữa còn biết vị trí chính xác?
Đương lúc tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cậu ta vận lam bào cưỡi Thái Phượng xuất hiện trước mặt tôi.
Hệ thống: Diệp Ly Chi mời bạn tiến hành giao dịch.
Sau khi xác nhận theo bản năng, Diệp Ly Chi đã đặt sẵn một bộ trang bị cực phẩm của thần quan, toàn bộ đều được khảm bảo thạch, thuộc tính chẳng kém hơn bộ trên người cậu ta là bao vào khung giao dịch.
Rốt cuộc thì cậu ta ngốc tới mức nào vậy? Tôi rề rà không đành nhấn xác nhận, ngay lúc tôi vô cùng rối rắm, hận chẳng thể mắng cậu ta một trận thì cậu đột nhiên lại chat mật với tôi.
Diệp Ly Chi: “Nhận đi đồ đệ, sư phụ cô đã dặn tôi chăm sóc cô, tôi hẳn phải hết lòng.”
Sư phụ bảo cậu chết, cậu sẽ chết thật hử? Khờ thế này, chẳng trách bị người ta lừa!
Tuy lòng phẫn nộ nhưng tôi vẫn chuyển đề tài.
Tử La: “Sao cậu biết tôi log in? Còn biết vị trí chính xác của tôi? Tôi không add hảo hữu cậu mà.”
Diệp Ly Chi: “À, hôm nọ vô ý nhìn danh sách kẻ thù thấy có tên cô, thế nên tôi mua [Truy Nã Lệnh] ở quầy đạo cụ trong thương thành, lúc nào cũng có thể thấy vị trí của cô.”
Danh sách kẻ thù? Tôi bật danh sách kẻ thù trong acc Tử La lên, Diệp Ly Chi đứng ngay đầu bảng, nhớ tới chuyện trước đây, nhất thời tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Ly Chi: “Nhưng tôi từng ngộ thương cô khi nào nhỉ? Sao tôi chả có ấn tượng gì thế?”
Ngộ thương cái rắm ấy, cậu giết tôi mười một lần lận!
Tôi ổn định lại tâm trạng, sau đó gõ chữ bóc trần tội ác của cậu ta.
Tử La: “Cậu giết tôi mười một lần.”
Cậu ta im lìm, hình như đang nhớ lại.
Diệp Ly Chi: “Tôi là thần quan chăm sóc, sao có thể giết một acc nhỏ không trang bị như cô.”
Tên này thế mà có tính đến chết cũng chẳng chịu thừa nhận, tôi nổi giận, gõ lạch cạch, thay cậu ta nhớ lại.
Tử La: “Ngày kết hôn của Phong Hoa và Phong Ngâm, cậu phát hai trăm loa, sau đó tôi phát một loa chửi bọn nó, kết quả cậu vừa khéo ở cùng bản đồ với tôi, tôi bị cậu giết mười một lần!”
Một lúc lâu sau cậu cũng chẳng đáp lời, tới khi tôi chuẩn bị log out, một câu chat mật hiện lên.
Diệp Ly Chi: “Rất xin lỗi, hôm đó là bạn cùng phòng tôi lên acc, Phong Ngâm là em gái kết nghĩa của cậu ta, trong acc tôi có nguyên bảo, cậu ta thẳng tay xài để tăng thể diện cho Phong Ngâm, lúc đấy tôi không ở đó.”
…
Cái kế báo thù mà tôi nhẫn nhục khổ tâm chuẩn bị, chẳng ngờ được lại nhầm đối tượng.
Diệp Ly Chi: “À đúng rồi, sao cậu lại mắng bọn Phong Hoa và Phong Ngâm?”
Tử La: “Phong Hoa là bạn trung học của tôi, là bạn trai mà tôi thực sự yêu thương.”
Tử La: “Bạn trai cũ.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại giải thích lý do với cậu ta, nhưng giây lát sau lại thấy trên màn hình hiện lên hai hàng chữ đỏ dập dềnh, trán tôi lại ê ẩm, sao lại tâm sự chuyện riêng tư của mình ra thế này? Tôi đã vứt cái tên Phong gì kia ra khỏi đầu rồi mà.
Diệp Ly Chi: “Chẳng trách sư phụ cô lại đuổi giết Phong Hoa và Phong Ngâm, hóa ra là giúp cô xả hận.”
Tôi: “…”
Diệp Ly Chi: “Trước đây chưa từng thấy sư phụ cô kéo cô, không ngờ hai người lại thân thiết đến thế, cô biết thao tác thần quan không? Nếu không, tôi sẽ hướng dẫn.”
Tử La: “Ha ha.”
Chỉ hai chữ ha ha mới có thể diễn đạt tâm trạng hiện tại của tôi.
Diệp Ly Chi: “Mặc trang bị mới vào, tôi đưa cô đi truy sát cặp chó má kia.”
Tôi hơi do dự, sau đó click mặc từng món từng món trang bị thần quan trong túi đồ vào, xong xuôi, quanh thân nhất thời bóng mây lượn lờ, nhẹ nhàng tung bay tựa thiên tiên.
[7]
Mấy ngày sau, Diệp Ly Chi kéo tôi đi khắp các bản đồ đuổi giết Phong Hoa và Phong Ngâm, vì hai chúng tôi đều chọn chức nghiệp thần quang công kích thấp nên cậu mua mấy xấp thẻ biến thân, mỗi lần đánh nhau đều hóa thành dã thú công kích cao di chuyển nhanh, còn tôi thì núp đằng sau buff máu cho cậu.
Giữa lúc ấy Phong Hoa cứ luôn chat mật với tôi, hỏi tôi có phải chính chủ không, tôi không trả lời, trước đây, sau khi chia tay tôi đổi số điện thoại ngay, xóa cả QQ của gã khiến gã ta chẳng cách nào xác định được, vì thế, rốt cuộc gã cũng ngầm thừa nhận tôi là chủ cũ, bắt đầu chửi bới Diệp Ly Chi khắp toàn khu.
[Khu vực] Phong Ngâm: Cái thằng ngu Diệp Ly Chi kia, trước bị nhân yêu lừa tới táng gia bại sản, giờ lại lượm giày rách của tao à(5).
(5): ý là kế đôi bạn gái cũ của mình.
Hậu quả của việc phát ngôn đó là gã ta bị tất cả thành viên của thế lực vây kín khu vực nông thôn giết rồi canh xác, cuối cùng chẳng chịu nổi tra tấn, giận dữ log out, cả mấy ngày sau cũng không lên mạng.
Diệp Ly Chi hỏi tôi còn giận không, tôi đáp là không.
Thực ra tôi đã sớm bỏ qua chuyện bạn trai cũ phản bội mình, giờ có tức cũng chỉ tức vì cậu ta mắng nhiếc Diệp Ly Chi.
Hình như tôi hơi động lòng với tên ngốc này rồi.
…
Cứ thế lại qua thêm hai ngày, hôm nọ, Diệp Ly Chi đột nhiên hỏi tôi.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Cô có biết cách liên lạc với sư phụ mình không?
[Trước mặt] Tử La: … Không biết.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Thôi tiêu rồi, tôi đánh cuộc với mấy đứa bạn rằng trong vòng một tháng cô ấy sẽ log in, nếu cô ấy không lên game, tôi phải khỏa thân chạy một vòng quanh trường.
À —–
Tôi lặng lẽ phỉ nhổ, đâu ra chuyện khỏa thân, bảo cậu mặc quần bơi chạy mới đúng chứ? Lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện cậu ta đang tranh thủ sự đồng cảm của mình, thật ra thì mặc hay không cũng chả khác gì nhau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Dạ Nam mặc quần bơi, óc liền nóng lên, tôi khà khà cười gian hai tiếng.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Xem ra đành phải lùng tìm cô ấy rồi, nếu không bọn họ sẽ vứt quần áo, xong bắt tôi khỏa thân.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Nhưng cứ thế thì không hay cho lắm, sư phụ cô sẽ giận mất thôi!
Lòng tôi dao động, sau đó lách cách gõ một đoạn thật dài thuyết phục cậu ta.
[Trước mặt] Tử La: Đừng, chuyện trong game sao lại dây dưa ra ngoài đời được, lùng tìm người ta thì không hay cho lắm, sư phụ mà biết chắc chắn sẽ giận, không thèm để ý tới cậu nữa, cậu đừng xốc nổi!
Diệp Ly Chi im lìm, sau đó mới ổn định lại tinh thần.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Ừm.
Tuy đã tạm thời thuyết phục được cậu nhưng lòng tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Sau đó, cuối cùng tôi cũng thông suốt, không phải muốn đăng nhập acc Hoa Biệt Chi mà là muốn thẳng thắn với cậu.
Cậu rất khờ khạo, tôi không muốn tiếp tục lừa nữa, dù sao thì giờ tôi cũng chẳng còn ác ý gì với cậu.
Ngày hôm ấy, lúc tôi đang cố vực dũng khí để thẳng thắn với cậu, cậu bỗng click chọn tiến hành giao dịch với tôi.
Tôi chẳng hiểu gì, nhấn xác nhận, kết quả là nhìn khung giao dịch hiện lên một đống đồ trên màn hình, đó là những thứ từng được cậu đưa cho Hoa Biệt Chi vào dịp kết hôn.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Nhận đi.
[Trước mặt] Tử La: Nhận làm gì?
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Sư phụ nợ, đồ đệ trả.
Thấy dòng này, bỗng dưng tôi thấy rất khó chịu, trước đây cậu ta thích Hoa Biệt Chi nhiều đến thế, giờ lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ vậy ư? Đúng thật, tình yêu trong game chẳng thể chịu nổi chờ đợi hay đợi chờ.
Nhìn mũ phượng khăn quàng, hoa hồng và nhẫn trong khung giao dịch, lòng tôi rất đau, sau đó quả quyết từ chối.
[Trước mặt] Tử La: Sư phụ sẽ trở về.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Dù sao cũng là cùng một người, khác gì nhau đâu.
Nhìn dòng chữ này, tôi sững sờ.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Gả đi mà, Diêu Hoa Chi.
Thấy trên màn hình game xuất hiện tên thật của tôi, tôi lại trợn mắt hốc mồm.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: À đúng rồi, tôi không phải Dạ Nam. Tôi là bạn cùng phòng cậu ấy, cậu ấy đang trong WC, nhìn hai người bọn cậu mà chúng tôi sốt ruột cả lên, mau làm cho xong chuyện đi chứ, bọn tôi còn chờ uống rượu mừng đó. Ấy dà, cậu ấy ra rồi, tôi out game đây, tránh để cậu ta thấy lịch sử
Trên màn hình, Diệp Ly Chi chớp mắt đã biến mất.
Chưa đến một phút sau, cậu lại xuất hiện trước mặt tôi.
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: Vừa nãy bạn cùng phòng out game.
Tôi hít sâu, chậm rãi gõ chữ.
[Trước mặt] Tử La: Cậu có biết Tử La là Hoa Biệt Chi không?
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: … Ờ, biết.
[Trước mặt] Tử La: Cậu có biết tôi thực sự là ai không?
[Trước mặt] Diệp Ly Chi: … Biết.
Nhìn mấy câu trả lời này, tôi lặng lẽ tắt game.
[8]
Tám giờ tối xuống lầu rót nước, tôi thấy Dạ Nam đang đứng đợi ở cửa phòng, tôi định chẳng chớp mắt mà bước ra ngoài, kết quả là cánh tay bị người ta giữ lại.
“Làm gì vậy?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Mình có chuyện muốn nói với bạn.”
Bấy giờ người đông, giọng tôi lại lớn, phút chốc rất nhiều người đều nhìn về phía này, mặt cậu cứng lại, sau đó kéo tôi ra khỏi cổng ký túc xá, dẫn tôi đến góc tường phía sau phòng.
Một tay cậu chống lên vách tường, một tay nắm tay tôi, dồn tôi sát vào một góc.
Vóc người Dạ Nam cao lớn, ở đây lại ngược sáng, cậu y như một bức tường chắn trước mặt, hơn nữa còn đứng rất gần tôi, hơi thở như khiến không khí xung quanh nóng bỏng hẳn lên.
Tôi hơi ngượng ngùng xoay mặt đi: “Có gì thì nói nhanh.”
Kết quả là đợi rất lâu cũng chả thấy cậu lên tiếng, tôi xoay lại thì thấy cậu đang rủ mi mắt xuống, thấy tôi nhìn cậu mới thấp giọng: “Mình hơi hồi hộp, hay là vào game rồi nói với bạn vậy.”
Tôi: “…”
Nói tới game, tôi lại bắt đầu nổi nóng.
“Cậu biết tôi là ai từ khi nào?”
Ánh mắt cậu lóe sáng: “Tên trên QQ của bạn là Hoa Nhược Biệt Chi, thế nên mình mới lấy tên là Diệp Ly Chi(6) trên game.”
(6): bạn Diêu dùng tên Nếu Hoa Lìa Cây, bạn Dạ lập tức đặt acc là Thì Lá Rời Cành. (hơi bị lãng mạn ???? )
Tôi sửng sốt, chợt nghe cậu nói tiếp: “Lúc trước bắt gặp acc Hoa Biệt Chi đã thấy thân quen, chưa đến vài ngày sau thì có cuộc đấu đối kháng giữa các thế lực, mình liền post một bài rồi bảo tất cả thành viên trong thế lực lên chúc mừng, sau đó nhờ người ta tra IP của bạn…”
Sớm vậy sao!
Tôi nướt nước bọt: “Còn Tử La thì sao?”
“Sau cái hôm bọn bạn mình nói chuyện trong lớp, về phòng Tử La liền log in giao dịch đồ với mình, trước đây ngày nào bạn cũng ở chung với mình hết, sao có thể nhảy ra một đồ đệ chứ, thế là biết ngay thôi.”
Lúc nói chuyện, cậu chớp chớp mắt, lông mi dài tựa rẽ quạt trùm xuống, khiến khuôn mặt cậu như tăng thêm đôi chút tình cảm. Hóa ra chỉ cần cậu không nghiêm mặt, thì gương mặt ấy vẫn toát lên vẻ rất đỗi dịu dàng.
Dừng lại, nghĩ miên man gì thế không biết! Tôi cắn cắn môi, cuối cùng dời suy nghĩ về thực tế, trái lại tức giận với cậu.
Chẳng trách cậu không sợ tôi lừa, dù sao cũng đã biết thân phận thật của tôi, chạy được hòa thượng sao dời nổi miếu(7)!
(7): nghìa là đàng nào thì bạn Diêu cũng chạy không thoát.
Chẳng trách liên tiếp hai lần gặp phải bọn họ bàn về game trước mặt tôi, không phải do thế giới này quá nhỏ, mà là vì họ cố ý chen vào, để lộ tin tức trong game.
Tôi vẫn nghĩ mình là kẻ lừa đảo kia, giờ mới biết thật ra mình là tên ngốc nọ.
“Bọn cậu đùa thế vui không?” Tôi nhất thời giận dữ, giơ tay đẩy cậu muốn rời đi, kết quả là cậu tiến một bước, cả cơ thể suýt nữa đã dán lên người tôi nên tôi chẳng dám cử động nữa, lòng bàn tay chảy mồ hôi, tim đập như trống bỏi.
Giọng cậu hơi khàn: “Hoa Chi, mình tin bạn, vì mình biết bạn tốt bụng.” Cậu thoáng ngừng, “Cảm ơn bạn đã cứu mình, hai lần.”
Tôi sửng sốt, tận hai lần ư?
“Lần đầu là trong lớp bơi, bạn cũng đã cứu mình.” Đầu cậu hình như ngày càng thấp xuống, hơi thở tựa hồ phả thẳng lên mặt tôi, khiến gương mặt này thoắt cái đã nóng hổi.
Tôi gục đầu xuống, cuống cuồng nói: “Tôi quên rồi. Đừng khách sáo, cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, nói xong rồi nhỉ, tôi đi đây.”
“Hoa Chi, anh thích em.” Cậu nhẹ giọng thốt lên.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt trong suốt như mặt hồ của cậu, gợn sóng dồn dập, khiến tôi ngây ngẩn.
“Làm bạn gái anh được không?”
Âm cuối hơi cao, chóp mũi phà ra hơi thở, trái tim trong lồng ngực rộng lớn của ai kia đang đập mạnh đến mức khiến tôi hoảng hốt, “Ừ” một tiếng theo bản năng.
Tới lúc rót đầy nước, dạo một vòng quanh vườn trường với anh xong, sau khi về lại phòng, tôi mới phản ứng lại, nhớ ra mình rốt cuộc đã đồng ý cái gì.
Tôi chẳng những không truy xét chuyện anh ta đùa mình, trái lại còn tự bán đứng bản thân.
Tôi vẫn cảm thấy Diệp Ly Chi trong game khờ khạo, không đành lòng lừa anh nữa, chẳng ngờ bản thân mới là đứa ngốc nhất, bị anh ta xoay như dế, từng bước một rớt vào bẫy.
Tên này quả là giả heo ăn thịt cọp, vờ ngu ngốc nhưng lại rất đen tối, ăn tươi nuốt sống người khác!
Bực chết đi được.
[9] Vĩ Thanh
Trong vòng một tháng, tôi thà chết cũng không đăng nhập vào acc Hoa Biệt Chi kia.
Thua thì ráng chịu, cho cái tên Dạ Nam đen tối kia khỏa thân chạy khắp trường luôn!
“Hoa Chi, em thực sự không lên acc pháp sư hử? Em nhẫn tâm để anh khỏa thân chạy khắp trường à?”
“Thua thì chịu, đừng có mà tinh vi.” Tôi nghiêm mặt răn đe anh.
“Anh biết em muốn ngắm, nhưng anh chỉ muốn để mình em ngắm thôi.” Ánh mắt Dạ Nam hơi nheo lại, khóe miệng giương lên một nụ cười xấu xa.
“Cút đi!”
Ai thèm nhìn, ai thèm nhìn chứ, tôi giận dữ thẳng thừng sải bước rời đi, tránh để anh khỏi thấy bản mặt đỏ bừng của mình.
Ý nghĩ xấu xa trong lòng bị ai kia nhìn thấy, tôi chịu sao thấu chứ!
[Hoàn]