Vị bác sĩ già thu lại đồ cho vào trong khay để ý tá mang đi, ông đẩy gọng kính đứng dậy thở dài.
- Cậu ấy là do kiệt sức quá mà ngất đi thôi, sau khi tỉnh dậy thì dặn dò cậu ấy tránh để bị căng thẳng, nên giữ gìn sức khỏe một chút.
Phúc Tử Minh gật đầu cúi người chào vị bác sĩ đang đi ra khỏi phòng, mẹ Lục ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Hạo Hiên, vuốt lại tóc của cậu cho gọn gàng lại. Phúc Tử Minh lặng người đứng nhìn, để Hạo Hiên xảy ra như vậy cũng là lỗi do hắn.
Mẹ Lục đẩy ghế đứng dậy, nói với Phúc Tử Minh.
- Mẹ con mình nói chuyện một lát nhé?
- Vâng.
Phúc Tử Minh gật đầu vội theo bà bước ra ngoài, hành lang bệnh viện giờ này ít người qua lại, hắn mua hai ly coffee, đưa cho mẹ Lục một ly. Hai người ngồi ở trên ghế chờ ngoài hành lang, mùi hương đặc trưng của coffee lan tỏa trong không khí. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, những vạt nước nặng trĩu đổ ầm ầm vào cửa kính, chảy thành một vệt dài xuống bên dưới.
Thời tiết vì mưa mà có chút se lạnh, mẹ Lục nhấp một ngụm coffee cho ấm người, sau đó giữ nó ở giữa hai lòng bàn tay đặt trên đùi. Người phụ này bình thường hay tỏ ra vui vẻ, đôi khi sẽ cáu kỉnh như những người phụ nữ nhiều chuyện ngoài chợ, nhưng có lúc lại trở nên nghiêm túc thế này.
- Mẹ đã nghe hết chuyện của gia đình con rồi, thật sự đáng buồn.
Giọng mẹ Lục không nhanh không chậm, cực kỳ ôn hòa. Phúc Tử Minh vội trả lời.
- Vâng.
Mẹ Lục khẽ thở dài, bà ngồi ở trên ghế, ánh mắt lắng xuống nhìn vào bức tường trắng tinh phía đối diện.
- Mẹ biết con đang rất hỗn loạn, cũng không biết phải khuyên con thế nào. Nhưng cuộc đời mà, sớm hay muộn con cũng sẽ không thể thoát khỏi ít nhất một lần gặp phải khó khăn tới muốn buông xuôi tất cả.
Không gian yên tĩnh hẳn, tiếng mưa ầm ầm ngoài kia giờ phút này lại chẳng thể chạm tới được những thanh âm đều đều của bà. Phúc Tử Minh lặng lẽ, ở trong lòng mình những hỗn tạp dần dần trải ra.
Mẹ Lục ngồi tựa người ra sau ghế, hoài niệm về những gì đã qua trong cuộc đời, bà nhàn nhạt cười, ở trong nụ cười vừa đau thương vừa buồn bã.
- Khi cha của bọn trẻ qua đời, mẹ cũng đã từng nghĩ tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông ấy ra đi, để lại gánh nặng cho một mình mẹ gồng gánh, lúc ấy mẹ cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông xuôi. Nhưng mẹ lại không làm vậy được, mẹ còn Hạc Hiên, còn Hạo Hiên. Mẹ không thể bỏ mặc bọn chúng.
Mẹ Lục lại thở dài.
- Tử Minh, đôi khi trong cuộc đời này con phải lựa chọn sống cho người khác, không phải chỉ cho riêng bản thân con. Con còn cha con, còn mẹ con và... còn cả Hạo Hiên nữa. Những người xung quanh, con không thể cứ thế mà bỏ mặc được.
Những lời mẹ Lục nói cứ như vậy từng chút một đánh động vào tâm hồn Phúc Tử Minh, khiến hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận với chính bản thân mình. Nếu ngay từ đầu hắn không bỏ bê bản thân, nếu ngay từ đầu hắn biết trân trọng tất cả những gì mình đang có thì mọi việc đã không xảy đến như thế này, Phúc Quang Dao cũng không thể hãm hại được gia đình hắn.
Gây ra tất cả những chuyện này rồi trốn chạy bằng cách muốn buông xuôi, nghĩ tới thật hổ thẹn. Phúc Tử Minh lặng lẽ, ở trên dãy hành lang dài thi thoảng mới có người qua lại, hai người trò chuyện một hồi lâu, đến khi đồng hồ cũng đã điểm tới con số của ngày hôm sau rồi mẹ Lục mới đứng dậy, ngoài trời cũng đã tạnh mưa từ lúc nào.
- Thôi, mẹ qua với Minh Tuyền một chút. Con tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút không lại kiệt sức đấy.
Phúc Tử Minh đứng dậy cúi đầu, mẹ Lục xoay người bước về phía cuối hành lang. Phúc Tử Minh rũ mi, sau một hồi chần chừ, không đi nghỉ mà xoay người bước trở vào trong phòng của Hạo Hiên.
Cậu vẫn đang ngủ, chăn đắp tới ngang ngực, từng nhịp thở đều đều khiến tấm chăn phập phồng. Phúc Tử Minh kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, lặng lẽ nhìn người đang nằm ở trên giường. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Hạo Hiên mở mắt, không tự giác nhìn trần nhà, sau đó chậm rãi đảo mắt qua Phúc Tử Minh.
- Dậy rồi à?
Hắn ngồi ở bên giường, không biết lúc này phải nói gì cho nên hỏi một câu cho có lệ. Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.
Không gian trong phòng yên tĩnh tới kỳ quái, Phúc Tử Minh rũ mi đảo mắt nhìn tránh sang chỗ khác.
- Bác sĩ nói là do cậu căng thẳng quá nên bị ngất thôi.
Lục Hạo Hiên mím môi, sau đó rất nhanh liền thả ra, hỏi.
- Mẹ thế nào?
Phúc Tử Minh hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội trả lời.
- Mẹ vẫn đang ngủ.
Lục Hạo Hiên đẩy người ngồi dậy, Phúc Tử Minh vội bước tới đỡ cậu ngồi lên, cẩn thận kê một chiếc gối mềm ở sau lưng. Hạo Hiên im lặng, không gian một lần nữa quay trở lại yên tĩnh như trước. Phúc Tử Minh không được tự nhiên ngồi trở lại ghế.
Hai người bọn họ cứ ngồi như vậy, chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Phúc Tử Minh là người mở lời trước.
- Đã để cậu lo lắng rồi, xin lỗi.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu, không tránh khỏi những nét kinh ngạc trên khuôn mặt. Phúc Tử Minh lảng tránh khỏi ánh nhìn của cậu, quay đầu nhìn sang nơi khác.
- Tôi đã nói chuyện với mẹ rất nhiều, cũng đã nhận ra được rất nhiều thứ.
Lục Hạo Hiên nhìn hắn ngập ngừng nói từng câu, hơi khom lưng, khủy tay đặt trên đầu gối, mười đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn đang bối rối. Cậu rũ mi, buông tầm mắt vào khoảng trắng tinh trên chiếc chăn trên người, hỏi.
- Anh định sau này sẽ thế nào?
Phúc Tử Minh im lặng một lúc, sau đó giữa những bình tĩnh nói.
- Tôi cũng chưa biết, nhưng chắc chắn không phải là buông xuôi như vậy.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong đáy mắt của cậu ánh lên một tia sáng trong vắt, cũng không khỏi bất ngờ. Động lực nào đã khiến hắn thay đổi được như vậy, rốt cuộc mẹ cậu và hắn đã nói những chuyện gì.
Trong khi Lục Hạo Hiên còn đang ngồi ngây ngốc ở trên giường suy nghĩ, Phúc Tử Minh đã nhìn cậu mỉm cười.
- Đúng rồi, một phần nhìn cơ hội mà cậu nói với tôi là sao thế?
Lục Hạo Hiên có chút sửng sốt, lúc đó là buột miệng nói ra, không ngờ tới Phúc Tử Minh lại thực sự để tâm như vậy. Cậu bối rối mím môi.
- Chuyện này, cũng là xảy ra từ rất lâu rồi.
Phúc Tử Minh hơi nghiêng đầu, giống như đang chờ đợi cậu tiếp tục kể lại câu chuyện đó vậy. Lục Hạo Hiên miễn cưỡng đành kể lại.
- Năm mười hai tuổi, tôi bị người ta bắt để xiết nợ, mẹ tôi khóc lóc van xin chúng cũng không tha, còn đánh bà tới ngất xỉu. Sau đó họ bán tôi cho một bọn buôn người với cái giá mà tôi cũng không còn nhớ nữa. Tôi cùng hơn mười đứa trẻ nữa bị giam trong một nhà kho, bị bỏ đói ba ngày. Tới đêm ngày thứ tư chúng đưa chúng tôi lên một con tàu buôn lậu để vượt biên, chúng tôi bị chia ra hai người một phòng trên khoang tàu. Tàu vừa rời bến tôi phát hiện ra cửa sổ phòng của chúng tôi bị hỏng chốt mà bọn chúng không để ý, đêm đó trời gió thổi rất to. Từ độ cao trên cửa sổ nhìn xuống dưới cũng thấy được sóng biển vỗ vào mạn thuyền rất đáng sợ. Người cùng bị giam một phòng với tôi là một anh trai hơn tôi hai tuổi, anh ấy nói với tôi rằng từ