Lục Hạo Hiên kinh ngạc nhìn ông ta.
- H... hôn?
Còn chưa kịp tiêu hóa được câu nói kia đã nghe được tiếng Phúc Tử Minh phả vào vành tai cậu.
- Nhắm mắt lại.
Lục Hạo Hiên giật mình, chưa kịp định thần lại cánh môi đã bị một cỗ nhiệt bao lấy. Cậu sửng sốt, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Phúc Tử Minh, hắn ta, đang hôn cậu.
Dây thần kinh đại não nghe một tiếng nổ đùng đoàng, Lục Hạo Hiên giống như bị sét đánh đứng như trời trồng một chỗ. Xung quanh thợ chụp ảnh liên tục nháy đèn, bắt được ảnh đẹp nhất liền không để lỡ.
Tận tới khi các bức ảnh được lọc ra trên máy tính, Lục Hạo Hiên vẫn còn thần người ra ngồi ở trên ghế, ngay cả miệng cũng chưa khép lại được. Phúc Tử Minh bước tới chỗ cậu đang ngồi nghỉ trong lều được dựng tạm, dùng khăn bông được mấy chị nhân viên trang điểm đưa cho úp vào mặt cậu.
- Làm gì ngẩn ra vậy? Nụ hôn đầu sao?
Lục Hạo Hiên lôi chiếc khăn trên mặt ra, lầm bầm.
- Làm gì có.
Nếu thú nhận đó là nụ hôn đầu thì thật mất mặt. Phúc Tử Minh nhìn cậu khinh thường.
- Tôi biết cậu không cam tâm, nhưng đã chấp nhận kết hôn với tôi rồi thì kết hợp một chút đi, sau này còn phải cùng nhau chung sống nữa.
Lục Hạo Hiên sửng sốt, hắn dám thẳng thừng nói ra chuyện này. Tuy rằng cậu kết hôn với hắn là vì tiền, nhưng ở trên phương diện người ngoài nhìn vào vẫn phải cho họ cảm tưởng giống như hai người họ thực sự có tình cảm vậy. Phúc Tử Minh lại ở đây nói hôn nhân này như một cuộc giao dịch vậy, biết đâu đây lại là một cái bẫy. Lục Hạo Hiên giả bộ không hiểu.
- Anh nói gì thế chứ?
Phúc Tử Minh đứng từ trên nhìn xuống cậu.
- Giả bộ làm cái gì? Tôi biết cậu lấy tôi là vì tiền.
Lục Hạo Hiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, khăn bông trong tay vô thức bị nắm chặt.
- Vậy sao anh còn chấp nhận kết hôn với tôi?
Phúc Tử Minh hai tay bỏ trong túi quần, nhếch miệng phun ra một câu.
- Chắc chắn không phải là vì yêu cậu.
Phúc Tử Minh xoay người bỏ đi. Hạo Hiên ngẩn người, hóa ra ngay từ đầu Phúc Tử Minh đã biết cậu kết hôn với hắn là vì gia cảnh nhà hắn. Nghĩ rồi lại tự vỗ vào đầu, mà suy cho cùng có là não heo thì cũng phải phát hiện ra điều này chứ? Làm gì có tình yêu sét đánh trên đời.
Thế nhưng, Phúc Tử Minh thì sao? Gia thế của hắn tốt như vậy, lại điển trai. Tại sao hắn không kết hôn với một người môn đăng hộ đối? Còn cả người con trai cùng hắn hôn môi trong nhà hàng hôm đó nữa, hắn yêu cậu ta phải không?
Vậy thì cuộc hôn nhân này rốt cuộc là vì cái gì?
.
Bởi vì Phúc tử Minh hôn hạo Hiên bất ngờ, cho nên biểu hiện sửng sốt của cậu khi đó được chụp luôn vào ống kính, không ngờ đó lại được xem là bức ảnh đẹp nhất, cực kỳ tự nhiên. Ảnh cưới được đặt trong nhà hàng tổ chức hôn lễ, trọn vẹn năm tầng của khách sạn đều được bao trọn. Lục Hạo Hiên diện một bộ vest trắng, cùng Phúc Tử Minh tổ chức hôn lễ. Vốn cũng là dịp để các đối tác tạo lập quan hệ, cả bữa tiệc đều là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, thay nhau tới chúc mừng. Mẹ Phúc dường như rất vui vẻ, ăn mặc cũng thật sang trọng.
Mẹ Lục cùng anh trai Hạc Hiên hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp. Anh trai vỗ vai cậu.
- Hạo Hiên hôm nay đẹp trai lắm.
Cậu cười khì khì vò vò tóc, mẹ Lục thấy vậy liền giơ tay giữ lại.
- Coi chừng hỏng tóc đẹp.
Sau đó liền xuýt xoa.
- Nhìn quần áo trên người con xem, đúng là chất liệu tốt. Cái này hẳn là rất đắt tiền.
Lục Hạo Hiên phẩy tay, mũi ửng đỏ.
- Sau này có nhiều tiền nhất định mua quần áo tốt hơn cho mẹ.
Phúc Tử Minh ở cách đó một khoảng, trên người mặc âu phục màu đen, cầm theo ly rượu vang đỏ gọi.
- Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên ậm ừ một tiếng, quay ra nói nhỏ với mẹ và anh trai một câu rồi chạy lại phía Phúc Tử Minh. Hắn nhìn cậu nhíu mày.
- Đừng có rời xa khỏi tôi.
Lục Hạo Hiên bĩu môi.
- Anh làm gì căng thẳng vậy? Tôi mới qua đó một chút.
Phúc Tử Minh hừ một tiếng.
- Còn phải đi chúc rượu với các đối tác nữa.
Lục Hạo Hiên sửng sốt.
- Tôi không biết uống rượu.
Phúc Tử Minh không quan tâm, ghé sát tai cậu phun ra một câu.
- Chết cũng phải uống.
Lục Hạo Hiên tranh thủ lúc Phúc Tử Minh quay mặt đi liền trợn mắt lườm hắn một cái. Dù sao rượu vang này cũng là loại nhẹ, nồng độ không quá bốn lăm, mỗi lần Hạo Hiên cũng chỉ nhấp một ngụm cho nên không ảnh hưởng nhiều. Lúc không có ai Lục Hạo Hiên cúi đầu nhấp một ngụm, Phúc Tử Minh nhíu mày.
- Sao cậu nói không biết uống?
Lục Hạo Hiên khịt mũi.
- Nhưng loại này ngọt mà? Còn có vị trái cây.
Hai người còn đang tranh luận một chút, đột nhiên có người bước tới. Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn, lập tức liền ngẩn người. Là Du Tư Truy.
Cậu nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng, nâng ly rượu vang đỏ trên tay.
- Chúc hai người hạnh phúc.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu, bỗng chốc cảm thấy người này thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó. Cậu ậm ờ.
- Cám, cám ơn.
Du Tư Truy nhìn Hạo Hiên, khẽ cười.
- Tôi là Duy Tư Truy.
Lục Hạo Hiên gật đầu.
- À, vâng.
Du Tư Truy đưa ly rượu chạm vào ly của Hạo Hiên, sau đó quay người, chạm một cái vào ly của Phúc Tử Minh. Cậu ngẩng đầu, đối diện con ngươi hắc sắc của hắn nhàn nhạt cười.
- Chúc anh hạnh phúc.
Du Tư Truy ngửa cổ tu sạch ly rượu, thứ chất cồn không quá cay nồng như những loại rượu trong bar mà cậu đã uống suốt mấy ngày qua. Nó đơn giản chỉ là một thứ chất lỏng hơi nồng, chảy vào trong cuống họng mang theo cảm giác tê tê. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cậu nó lại cay tới vậy.
Phúc Tử Minh nhìn cậu, chỉ thấy lòng thật xót xa. Là do hắn không đủ can đảm, chẳng thể vứt bỏ cả gia đình, địa