Tuy rằng Phúc Tử Minh đã nói như vậy nhưng Lục Hạo Hiên vẫn đi làm. Công việc ở trong nhà hàng thì cũng vẫn thế, thường là gọt rau củ, lau dọn phòng bếp, đôi khi là khuôn vác nguyên vật liệu cho vào phòng lạnh. Cũng có những lúc nhìn những đầu bếp chính làm việc, thèm được chạm vào công việc của họ, nhưng Lục Hạo Hiên từ ngày vào cho tới hôm nay chưa hề được chạm tới. Cậu không nóng lòng, cũng không vội vã tranh việc. Người ta bảo làm gì cậu làm nấy, chăm chỉ không hề lười biếng, cũng không hề cãi lại một ai nữa.
Thoáng cái mà cũng đã tới cuối tuần, buổi tối hôm đó Phúc Tử Minh gọi cậu.
- Ngày mai cùng tôi đi dự tiệc được không?
Lục Hạo Hiên đang ngồi trên giường gấp quần áo, nghe được một câu kia còn tưởng mình nghe nhầm ngẩng đầu hỏi lại.
- Cái gì?
Phúc Tử Minh nhìn cậu lặp lại.
- Ngày mai cùng tôi tới tư dinh Chủ tịch David dự tiệc.
Lục Hạo Hiên há hốc miệng, ngay cả áo trên tay cũng rơi xuống.
- Anh đang đùa tôi à?
Phúc Tử Minh ngồi xuống phần giường cạnh cậu.
- Đùa gì chứ? Chủ tịch nói tôi hãy đưa vợ đi cùng.
Lục Hạo Hiên quay đầu, ngay lập tức từ chối.
- Tôi không đi.
Phúc Tử Minh khẽ nhíu mày.
- Sao lại không?
Lục Hạo Hiên phẩy tay.
- Nơi đó chắc chắn là rất sang trọng, tôi... không phù hợp.
Phúc Tử Minh nhìn ánh mắt lúng túng của Lục Hạo Hiên, biết cậu tự ti về mình. Lục Hạo Hiên từ nhỏ đã lớn lên trong gia cảnh như thế nào, hắn biết, ngay cả lúc ở trong Phúc gia cậu đôi lúc cũng tỏ ra không được tự nhiên.
Thế nhưng, thật kỳ lạ. Trước kia Phúc Tử Minh coi thường sự thấp kém của Lục Hạo Hiên bao nhiêu, bây giờ lại không hề bài xích bấy nhiêu. Không phải vì hắn và cậu bây giờ đang cùng một đẳng cấp, mà chỉ là hình như hắn đã dần quen với sự ngốc nghếch thấp kém của Lục Hạo Hiên, quen với cả những cách hành xử vụng về mộc mạc của cậu.
Chẳng biết từ bao giờ lại cảm thấy Lục Hạo Hiên gần gũi đến như vậy. Con người cậu ấy, hắn một chút cũng không hề ghét bỏ coi thường.
Lục Hạo Hiên thấy hắn thật lâu không nói, mới ngẩng đầu lên nhìn bắt gặp được ánh mắt Phúc Tử Minh đang ngẩn ra nhìn mình chằm chằm liền ngơ ngác hỏi.
- Sao vậy?
Phúc Tử Minh giật mình bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ, quay đầu tránh khỏi cái nhìn của Hạo Hiên ậm ờ.
- Không có gì.
Phúc Tử Minh khẽ mím môi, dù là một giây khoảng khắc vừa rồi lướt qua thật mơ hồ nhưng hình như trái tim hắn chợt dậy lên một cảm giác kỳ lạ lắm. Nhẹ nhàng thôi, giống như một cơn gió thoảng vậy, dịu dàng và trong lành.
.
Tuy Lục Hạo Hiên nói như vậy nhưng đến ngày diễn ra bữa tiệc, Phúc Tử Minh vẫn lôi kéo được cậu tới dự. Nhìn mình trước gương thật lâu, Lục Hạo Hiên đắn đo hỏi.
- Phúc Tử Minh, anh thấy cái áo này thế nào?
Phúc Tử Minh đang ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cậu nói.
- Có chút quê mùa.
Lục Hạo Hiên quay đầu nhìn hắn phản đối.
- Đây là cái áo đắt nhất của tôi rồi đấy.
Phúc Tử Minh hơi nhíu mày.
- Giá bao nhiêu?
Lục Hạo Hiên trả lời.
- Bảy mươi lăm nhân dân tệ.
Phúc Tử Minh tỏ ra khinh thường, tuy không nói gì nhưng ánh mắt hắn thật khiến cậu tự ái. Cuối cùng sau một hồi hai người cũng quần áo chỉn chu ra khỏi nhà, bởi vì là mùa hè cho nên cả hai đều mặc sơ mi đơn giản. Mẹ Lục từ trong bếp chạy ra, nhìn hai người lo lắng hỏi.
- Có cần mang quà tặng gì không con? Để mẹ chuẩn bị một ít đồ.
Phúc Tử Minh khẽ cười.
- Không cần đâu mẹ.
Mẹ Lục bước tới đánh vào tay Hạo Hiên một cái.
- Ở nơi sang trọng đó phải hành xử cho đúng mực đấy, không được làm mất mặt Tử Minh biết chưa?
Lục Hạo Hiên nhăn nhó.
- Mẹ lúc nào cũng đánh con.
Hạo Hiên bước tới ghế sau mở cửa, mẹ Lục nhìn thấy liền kéo giật lại.
- Hai đứa ngồi xe cái kiểu gì vậy? Chồng thì ngồi trước, vợ thì ngồi sau. Người ngoài nhìn thấy lại cười cho thì sao?
Lục Hạo Hiên nghe mẹ Lục nói vậy nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, liếc thật nhanh qua biểu hiện trên mặt Phúc Tử Minh một cái cậu quay đầu lẳng tránh đi chỗ khác bối rối giải thích.
- Nhưng con... thích ngồi ở ghế sau hơn.
Lục Hạo Hiên nói xong một câu lại ngậm chặt miệng, từ ngày Phúc Tử Minh không cho cậu ngồi ghế phó lái Hạo Hiên biết vị trí đó là để dành cho Du Tư Truy, người khác vĩnh viễn không được đụng vào. Cho nên từ trước tới nay mỗi lần Phúc Tử Minh lái xe cậu đều tự động chạy về phía sau ngồi.
Nhưng chuyện này, cậu chỉ biết ở trong lòng vậy thôi, người ngoài như mẹ Lục không thể hiểu được. Bà còn cho rằng bản tính Hạo Hiên kỳ cục, trực tiếp bước tới kéo lấy cánh tay cậu ấn vào ghế trước, Lục Hạo Hiên bị kéo đi luống cuống bám lấy cửa xe không chịu vào.
- Mẹ đừng kéo.
Mẹ Lục vừa đẩy cậu vừa đánh mấy cái vào vai.
- Mày mắc cái chứng gì vậy thằng này?
Phúc Tử Minh đứng ở phía sau hai người, đột nhiên lên tiếng.
- Em làm theo lời mẹ đi.
Hai người nghe nói thế liền khựng lại thôi không giằng co nữa, Lục Hạo Hiên ngẩn người ngẩng đầu nhìn hắn, Phúc Tử Minh quay đầu lảng tránh đi ánh nhìn của cậu.
Không khí giữa hai người lúc này, chẳng biết phải diễn tả bằng từ gì nữa. Phúc Tử Minh hắn, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Hạo Hiên nhìn hắn, nhìn một nửa sườn mặt nghiêng nghiêng kia, cố gắng lắm cũng không biết được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Mẹ Lục đẩy lưng cậu một cái.
- Không nghe Tử Minh nói à, mau vào đi.
Lục Hạo Hiên bị đẩy ngồi vào ghế phó lái, Phúc Tử Minh cúi đầu chào mẹ một tiếng.
- Vậy bọn con đi.
Mẹ Lục vui vẻ phất phất tay.
- Được rồi đi đi, nhanh lên kẻo muộn.
Phúc Tử Minh bước vào trong, khởi động xe bắt đầu lái. Xe chạy ra đường chính, nhập vào lòng đường. Trên xe không khí một bầu im lặng khác thường chẳng ai nói với ai câu nào.
Xe đi tới một đoạn, Lục Hạo Hiên lên tiếng.
- Anh dừng xe lại đi.
Phúc Tử Minh vừa cho xe dừng lại vừa nhíu mày nhìn cậu.
- Chuyện gì vậy?
Lục Hạo Hiên tháo dây an toàn.
- Tôi xuống phía sau ngồi.
Dù sao cũng không phải là vị trí dành cho mình. Lục Hạo Hiên vừa vươn tay định mở cửa xe, cánh