Sáng muộn hôm sau Lục Hạo Hiên mới tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ vậy, khắp người ê ẩm. Cậu lết mình ra khỏi phòng, đã quá giờ ăn sáng nên khách khứa trong quán chẳng còn lại ai, mẹ Lục đang rửa bát trong bếp nhìn thấy cậu bước vào liền ngẩng đầu nhìn.
- Dậy rồi à?
Lục Hạo Hiên gật gật đầu.
- Vâng.
Mẹ Lục lập tức mắng cậu.
- Mới tí tuổi đầu đã bày đặt say xỉn, mày dạo này giỏi lắm rồi đấy.
Bị mắng cũng không phải lần đầu, Lục Hạo Hiên im lặng vào trong rót một cốc nước uống. Mẹ Lục mắng mỏ thêm vài câu nữa rồi cũng thôi không nói nữa, Hạo Hiên úp cốc trở lại trên giá, quay đầu hỏi mẹ.
- Tử Minh đâu rồi mẹ?
Mẹ Lục không ngẩng đầu, vẫn đang rửa bát nói.
- Tử Minh tới chợ trung tâm với Hạc Hiên rồi, được ngày chủ nhật nói nó ở nhà nghỉ ngơi cũng không chịu, nhất định muốn cùng Hạc Hiên tới chợ trung tâm.
Lục Hạo Hiên mím môi, chuyện tối hôm qua vẫn còn đọng lại trong kí ức cậu một mảng mơ hồ. Nghĩ tới nụ cười dịu dàng của Phúc Tử Minh, bỗng nhiên hai má không tự chủ được mà đỏ lựng. Mẹ Lục nhìn cậu nhíu mày.
- Vẫn còn chưa hết say à? Mẹ nấu canh giải rượu cho mày nhé?
Lục Hạo Hiên giật mình thoát khỏi những suy nghĩ vội lắc đầu.
- Không, con không cần.
Mẹ Lục vẫn còn nhìn cậu bằng cái loại ánh mắt nghi hoặc kia cho nên Hạo Hiên liền lẩn ra ngoài nhà trở về phòng. Cơ thể vẫn còn mệt mỏi nên cậu muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Phúc Tử Minh và anh trai Hạc Hiên đang ở chợ trung tâm, cho dù trời đã gần về trưa rồi khu chợ cũng vẫn đông người ồn ào. Phúc Tử Minh và anh trai Hạc Hiên bê hai thùng hàng từ trong cửa hàng ra đặt lên xe cùng với đống nguyên liệu đã được chất đầy thùng xe trước đó. Anh Hạc Hiên lau mồ hôi trên trán một lần, thở phào.
- Còn một thùng cà rốt nữa, em đứng ở đây đợi, anh vào trong mua.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Vâng.
Anh trai Hạc Hiên chen vào trong cửa hàng tìm mua thêm một thùng cà rốt nữa. Cửa hàng đông như vậy e rằng sẽ không sớm ra được ngay. Phúc Tử Minh tựa người vào thùng xe, quay đầu nhìn dòng người đi lại ồn ào trước mặt. Vu vơ nghĩ tới vết khâu trên áo Lục Hạo Hiên ngày hôm qua, Phúc Tử Minh bỗng nhiên trầm mặc.
Chuyện tối hôm qua, bỗng nhiên nghĩ lại lại thấy mình hành xử thật kỳ lạ. Lần đầu tiên Phúc Tử Minh nổi giận vì một người khác, mà lại còn là vì Lục Hạo Hiên. Hắn tất nhiên biết người đó là tiểu thư Ann, hắn tất nhiên biết cô ấy là con gái cấp trên của mình. Nhưng chỉ nghĩ tới Lục Hạo Hiên bị người ta khi dễ như vậy, hắn chẳng suy nghĩ gì được liền chạy tới kéo cậu về, chẳng cần bận tâm rằng ngày sau có thể vì chuyện này mà bị người ta gây khó dễ ra sao.
Phúc Tử Minh bỗng nhiên cười nhạt, cũng là tự giễu chính mình. Chắc hắn bị điên thật rồi.
Quay đầu nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo gần đó, Phúc Tử Minh bước vào mua một chiếc áo sơ mi màu trắng cách điệu rất đẹp, cậu ấy vẫn là hợp với màu trắng nhất. Trả tiền xong bước ra ngoài, đang hướng về phía chiếc xe của mình Phúc Tử Minh bỗng nhiên dừng lại.
Ở ngay trong tầm mắt, giữa dòng người qua qua lại lại lẩn quất hình bóng của một người con trai. Khuôn mặt đó, quen thuộc tới giật mình. Chỉ cần nghĩ tới thôi lòng đã bắt đầu nhói. Phúc Tử Minh ngẩn người, những ngón tay bất giác run lên. Người con trai kia đang vu vơ nhìn xung quanh, đột nhiên cậu ta quay đầu, chỉ một giây khoảnh khắc nhìn thấy Phúc Tử Minh cũng đang ở đó, ánh mắt hai người đột ngột chạm vào nhau.
Người con trai kia sửng sốt mở to mắt, thức thời dừng hẳn lại. Dòng người qua lại giữa hai người, hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách chỉ là một vài bước chân ngắn ngủi. Phúc Tử Minh nhìn cậu chằm chằm, ngay cả ánh mắt cũng run lên, bước chân vô thức chậm rãi bước về phía cậu.
- Tư Truy...
Cái tên đó, như một bản năng bật ra khỏi miệng hắn. Người kia đứng bất động ở giữa đám đông, nhất thời sửng sốt chỉ biết đứng chôn chân một chỗ.
Phúc Tử Minh bước về phía cậu, bước được một bước bên cạnh liền có người xô lấn chen đẩy vào hắn. Phúc Tử Minh loạng choạng bước lùi về sau một bước, có hai người đẩy một xe hàng lớn qua.
- Xin lỗi, xin nhường đường một chút.
Phúc Tử Minh vội quay đầu, dòng người vì xe đẩy hàng kia mà bị xáo trộn. Hắn vội vàng chạy tới phía sau xe đẩy, quay đầu hoảng hốt tìm quanh nhưng hình bóng người kia đã biến mất. Giống như một ảo giác không hề có thực, thoáng một giây sau đã biến mất như làn khói trong hư không.
Phúc Tử Minh hoảng loạn chạy lẫn vào giữa dòng người, liên tục quay đầu tìm kiếm nhưng không thấy. Người kia đã biến mất thật rồi.
Bả vai đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, Phúc Tử Minh quay đầu nhìn lại. Anh trai Hạc Hiên nhìn hắn vẻ hiếu kỳ.
- Sao vậy?
Phúc Tử Minh vẫn chưa định thần lại được, ngay cả nhịp thở cũng gấp gáp. Anh trai Hạc Hiên nhìn thấy hắn như vậy không khỏi càng thêm lo lắng.
- Chuyện gì vậy? Tử Minh?
Phúc Tử Minh không trả lời, quay đầu nhìn dòng người thêm một lần nữa. Lạc lõng khi nhận ra bóng dáng ấy đã chẳng còn lại một dấu tích nào. Phúc Tử Minh lắc đầu, mi mắt không tự chủ được khẽ rũ xuống.
- Không có gì, chắc chỉ là ảo giác thôi.
Vế sau hắn thấp giọng thì thầm, giống như là tự nói với chính mình vậy. Anh trai Hạc Hiên vẫn chưa hiểu chuyện gì Phúc Tử Minh đã quay người bước trở lại phía xe chở hàng của bọn họ.
Bóng người đàn ông đó vừa khuất sau cửa xe, lát sau chiếc xe cũng chuyển bánh rời khỏi. Du Tư Truy đứng sau bức tường phía trong con hẻm, rũ mi nhìn theo. Cậu cắn chặt môi dưới, những nhịp thở vẫn còn dồn dập không sao kiểm soát được, lúc định thần nhìn lại bàn tay vô thức đang nắm chặt đổ đầy mồ hôi.
Phúc Tử Minh, vừa rồi chính là Phúc Tử Minh. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn cậu đã không tự chủ được mà bất động đứng như trời trồng vậy. Nhất thời không biết phải làm sao, vừa muốn chạy trốn vừa muốn ngắm nhìn thêm nữa. Giống như sự giằng co giữa lý trí và con tim, dặn lòng mình không được để hắn tìm thấy cậu nhưng lại không ngăn được ham muốn nhìn thấy người ấy lâu hơn một chút, khắc sâu hơn một chút. Bởi vì chỉ cần hình bóng ấy khuất xa, sợ rằng từ nay cho tới mai sau sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa.
Phía sau vai có người vỗ nhẹ một cái, Du Tư Truy ngẩng đầu thấy Phúc Bảo Khang từ lúc nào đã đứng ở đằng sau nhìn cậu.
- Em đang làm gì thế? Dặn em đứng đằng kia đợi anh cơ mà?
Du Tư Truy ậm ờ.
- À, em vào đây tránh nắng.
Phúc Bảo Khang vừa vào trong cửa hàng mua một ít đồ, dặn cậu đứng bên ngoài đợi anh tới khi đi ra thì không thấy bóng dáng đâu nữa, hại anh lo lắng chạy quanh một vòng. Thế nhưng nhìn thấy gương mặt hiền lành của cậu anh cũng không đành trách mắng, chỉ gật đầu.
- Được rồi, vậy về thôi.
Du Tư Truy gật đầu.
- Ừ.
Hai người quay bước trở về hướng ngôi nhà của mình, Du Tư Truy đi ở bên cạnh bất giác quay đầu nhìn lại một lần nữa. Ở trong tầm mắt đã chỉ còn lại những bóng người không hề thân thuộc, dù biết người kia đã rời khỏi vẫn không tránh được trong lòng cảm giác tiếc nuối. Ánh mặt trời gay gắt chiếu vào mắt cậu, Du Tư Truy khẽ nheo mắt nhìn trong hư không, khuôn mặt người đó như ẩn như hiện có lẽ chỉ còn lại là ảo giác.
.
Phúc Tử Minh và anh trai Hạc Hiên lái xe về nhà. Mẹ Lục đang nấu cơm trưa, trong quán cũng chỉ có vài người khách. Tử Minh giúp anh Hạc Hiên mang những thùng hàng thực phẩm vào trong, mẹ Lục ở trong bếp ngó ra vừa thấy bóng hai người đã hống hát cười.
- Về rồi à?
Phúc Tử Minh bê thùng hàng vào gật đầu chào bà.
- Vâng, cái này để đâu mẹ?
Mẹ Lục tới phía góc nhà gần đó.
- Được rồi, cứ xếp ở đó.
Hai anh em khuôn hàng một hồi cuối cùng cũng xong, Phúc Tử Minh hỏi mẹ.
- Hạo Hiên đâu rồi ạ?
Mẹ Lục vừa thái thịt vừa trả lời.
- Chắc là ở trên phòng rồi, hồi sáng cũng không ăn gì cả.
Mẹ Lục đem thịt vừa thái ra đặt vào trong đĩa.
- Cũng gần tới giờ cơm rồi,