Lục Hạo Hiên giơ tay tắt nước, tiếng nước chảy vội vàng dừng lại. Ở trong gian phòng một bầu không khí an tĩnh, cậu ngẩng đầu đối diện con ngươi màu đen thẳm của hắn, trực tiếp nhìn thẳng vào.
- Giữa chúng ta có gì cần chào hỏi sao? Tổng giám đốc Phúc?
Phúc Quang Dao khẽ cười, thanh âm trong cổ họng phát ra trầm đục.
- Sao lại lạnh lùng như vậy? Chúng ta dù gì cũng là quan hệ anh em họ.
Lục Hạo Hiên nghiêng đầu, mỉa mai nhìn hắn.
- Vậy sao?
Phúc Quang Dao chỉ nhếch miệng, nhàn nhạt nói.
- Cũng không cần phải tỏ ra không quen biết như vậy.
Lục Hạo Hiên thẳng thắn nói.
- Cũng không cần phải tỏ ra thân mật?
Phúc Quang Dao chỉ khẽ cười, người con trai này đúng là rất ngang bướng. Giống như ngày hôm đó, ánh mắt cậu ta thật sự chẳng sợ điều gì cả.
- Nhưng chúng ta cũng đâu đến mức coi nhau là kẻ thù đúng không?
Lục Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực tựa lưng vào cửa phòng, cười nhạt.
- Anh cho là như vậy sao?
Phúc Quang Dao bước tới đối diện cậu, một tay chống ở trên tường sát ngay bả vai Lục Hạo Hiên, tựa như muốn đem cậu vây lại.
- Tôi và Phúc gia có thù oán, chuyện này đâu liên quan đến cậu? Lục Hạo Hiên, tôi biết vì sao cậu làm dâu Phúc gia, cũng đâu phải là vì có tình cảm gì đó với Phúc Tử Minh kia chứ?
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu, ở trong ánh mắt của Phúc Quang Dao đang nhìn cậu chính là loại ánh mắt xuyên thấu được cả suy nghĩ của người khác. Cậu không chắc hắn đang nói thật hay chỉ là đang thăm dò cậu nữa, cho nên Hạo Hiên chỉ lạnh nhạt.
- Chuyện này còn quan trọng sao?
Phúc Quang Dao khẽ cười.
- Tất nhiên quan trọng. Cậu không phải làm dâu Phúc gia vì tiền sao? Bây giờ bọn họ đã chẳng còn lại gì nữa rồi, cậu cố chấp làm gì chứ? Sao không thử trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn những gì Phúc Tử Minh từng cho cậu.
Hắn vừa nói vừa chậm rãi giơ tay, miết dọc theo phía dưới cằm của Hạo Hiên. Cậu trợn mắt nhìn hắn, con ngươi mở lớn trừng trừng, loại ánh mắt hiên ngang này đối với Phúc Quang Dao thật sự có sức hút. Giống như ánh mắt cậu nhìn hắn ngày hôm đó đã khiến hắn không khỏi ám ảnh nhiều ngày. Đôi lúc lại vu vơ nghĩ về người con trai ấy.
Phúc Quang Dao nhếch miệng, ghé sát vào tai Hạo Hiên thì thầm.
- Gương mặt cũng không tệ, tính tình ngang bướng như cậu, ở trên giường chắc chắn sẽ rất tình thú...
Phúc Quang Dao còn chưa nói hết câu, Lục Hạo Hiên đã đẩy hắn ra, một giây cũng không suy nghĩ trực tiếp thẳng tay tát vào mặt hắn. Chát một tiếng, thanh âm ở trong gian phòng nghe tới giật mình.
Phúc Quang Dao trợn trừng mắt nhìn cậu sửng sốt tới không nói nên lời, bên má trái truyền tới một hồi bỏng rát. Lục Hạo Hiên nheo mắt mỉa mai nhìn hắn, gằn giọng nhả ra từng từ một.
- Loại người như anh, có cho tôi cả núi tiền cũng đừng hòng.
Lục Hạo Hiên nói xong một câu, quay người bước ra khỏi phòng. Phúc Quang Dao vẫn chưa hết kinh ngạc, bàng hoàng nhìn cánh cửa nơi bóng Lục Hạo Hiên vừa khuất sau.
Hắn đứng ở đó như trời trồng, đối với những gì vừa diễn ra còn chưa hết kinh ngạc. Phải mất một lúc hắn mới định thần trở lại, Phúc Quang Dao nhếch miệng cười khẩy một tiếng. Cái người con trai đó, thật khiến người khác cảm thấy hứng thú nhiều hơn.
Lục Hạo Hiên nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh đó, cậu nắm chặt tay, những ngón tay vẫn còn chưa hết run rẩy. Vừa rồi ở trong đó lớn tiếng đánh chửi Phúc Quang Dao, thực chất cậu cũng sợ gần chết, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Lục Hạo Hiên bình thường có thể gian dại hơn những bạn học đồng trang lứa nhưng cậu cũng chỉ là một thiếu niên mới qua tuổi trưởng thành, bị một người đàn ông ve vãn trong nhà vệ sinh như vậy không khỏi khiếp sợ. Tuy rằng cậu không sợ Phúc Quang Dao nhưng sự sợ hãi này đơn giản chính là bản năng tự vệ.
Nghĩ về những gì vừa ở trong đó, những lời hắn nói với cậu, hành động ve vãn đáng khinh kia, Lục Hạo Hiên vô thức bước nhanh hơn một chút, cậu chỉ muốn nhanh chóng tránh xa khỏi nơi này. Lục Hạo Hiên chạy tới khúc cua cuối hàng lang, đột nhiên va phải một người, cậu giật mình loạng choạng lùi về phía sau ngã ra sàn. Người kia đứng ở trước mặt cậu, ngạc nhiên nhíu mày nhìn.
- Lục Hạo Hiên?
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt trên hành lang hắt lại là khuôn mặt ngược sáng của Phúc Tử Minh. Hắn nhìn cậu, ban đầu là ngạc nhiên sau đó dần chuyển sang lo lắng.
- Cậu làm sao vậy?
Phúc Tử Minh ngồi xuống trước mặt cậu, giơ tay chạm vào khuôn mặt tái mét đi của Hạo Hiên. Cậu run lên, khoảnh khắc nhìn thấy hắn đột nhiên lại cảm thấy thật muốn khóc.
- Phúc... Phúc Tử Minh...
Lục Hạo Hiên nhào về phía trước ôm lấy cổ Phúc Tử Minh khiến hắn bất ngờ thoáng loạng choạng. Hạo Hiên vùi đầu vào vai hắn, sau lưng chợt run nhẹ. Cậu không khóc, nhưng lúc này thật khiến người ta không yên được trong lòng. Phúc Tử Minh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với Hạo Hiên, nhưng sợ gặng hỏi sẽ chỉ làm cậu hoảng loạn hơn cho nên hắn chỉ giơ tay chậm rãi vỗ về lưng cậu.
- Không sao, không sao đâu. Bình tĩnh lại.
Thanh âm của Phúc Tử Minh khá trầm, mang tới cho đối phương cảm giác rất an toàn. Lục Hạo Hiên mím môi, rụt rè nắm lấy vạt áo hắn. Tại sao khi ở bên người đàn ông này cậu lại cảm thấy an toàn như vậy?
Lục Hạo Hiên, không phải tiền chính là lý tưởng sống của cậu sao?
Cậu ngày trước vì tiền mà bất cứ chuyện gì cũng dám làm, ngay cả chuyện kết hôn với một người mới chỉ gặp mặt qua một lần cậu còn dám cơ mà. Ngay cả khi biết người ta đã có người khác, biết chắc người ta sẽ không bao giờ yêu thương mình, cậu với mong ước đổi đời vẫn cố chấp cùng hắn kết hôn.
Vậy thì hôm nay cậu sợ hãi cái gì? Người đàn ông kia có tiền, có quyền lực. Hắn sẵn sàng cho cậu tất cả những gì cậu muốn nếu đồng ý trở thành tình nhân của hắn, vậy vì cớ gì cậu lại nổi giận, vì cớ gì tát hắn bởi những lời tán tỉnh ve vãn kia?
Lục Hạo Hiên, không phải đồng tiền quan trọng với cậu lắm sao? Vậy tại sao cậu lại từ chối?
.
Chủ tịch David giơ tay nhìn đồng hồ, Phúc Tử Minh không phải đã rời đi quá lâu rồi sao? Đồ ăn cũng đã được dọn lên cả rồi. Cậu Hàn gọi điện thoại cho hắn, nói được vài câu sau đó quay đầu nói với Chủ tịch David.
- Tử Minh nói cậu ấy đã về trước rồi, bảo chúng ta cứ ăn uống vui vẻ.
Chủ tịch David ngạc nhiên.
- Cậu ta còn chưa ăn gì mà?
Cậu Hàn ậm ờ giải thích.
- Nghe nói là có chuyện gấp.
Chủ tịch David tặc lưỡi nói đùa.
- Không phải là vì không muốn giới thiệu vợ cậu ấy cho mọi người chứ?
Chủ tịch David nói xong lại bật cười.
- Cái cậu Tử Minh này giấu vợ kỹ thật đấy, mới nói tới chuyện muốn gặp vợ cậu ta một lát mà cậu ta đã chạy mất rồi.
Mọi người ồn ào cười đùa, Chủ tịch David phẩy tay với mọi người.
- Được rồi, mọi người cũng mau ăn đi.
.
Phúc Tử Minh và Lục Hạo Hiên ngồi ở trong xe, hai người cũng vẫn đang ở trước sảnh của nhà hàng.
- Không sao chứ?
Lục Hạo Hiên lắc đầu, vừa rồi đưa được cậu