Cộc cộc cộc
Cheer gõ cửa xong đứng chờ một lúc, không nghe trả lời, cô gõ cửa thêm một hồi nữa vẫn không phản hồi. Cheer mở cửa nhìn vào thì quả thật người trong phòng đã không còn ở đó.
"Đi sớm như vậy?. Vốn còn định chở chị ấy đi làm. Muốn giành giải nhân viên chăm chỉ của năm hay sao. Ngày nào cũng đi sớm như vậy làm gì chứ." Cheer lầm bầm rồi bước ra cửa.
Từ hôm vào ở chung tới nay cũng mấy ngày rồi, hai người họ có gặp mặt nhau được lần nào? Ngoài ở công ty, ở nhà hầu như không gặp nhau.
Nói như vầy cho dễ hiểu nè, Cheer thả dò xuống giường thì Ann đã đi làm từ tơ mơ gà gáy. Chiều tan ca xong ngước mặt lên khỏi bàn, chị ấy đã mất dạng. Tối về, ờ thì...... Cheer về cũng hơn muộn vì có sở thích đi chơi đêm, lúc đó Ann đã tắt đèn đi ngủ.
Vậy đó
Nhiều lúc nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ, hai người có phải sống khác múi giờ hay không?
Cầm chìa khóa xe bước ra cửa thì Cheer thấy trên bàn trà chơ vơ cái mắt kính quen quen. Cái kính này ấn tượng khó phai quá nên vừa nhìn thấy cô đã nhận ra ngay. "Cái kính xấu òm của chỉ , chắc là bỏ quên rồi."
Cheer cần theo rồi rời đi.
Sáng hôm đó mọi người có cuộc họp, sản phẩn mới đã vào giai đoạn kiểm duyệt sản phẩm và lên bao bì, quay quảng cáo, ai nấy cũng ráo riết làm việc để kịp tiếng độ.
Cuộc họp sản phẩm kết thúc, Cheer lập tức cùng nhóm của phó phòng họp bàn về thị trường mới. Kết quả rất khả quang. Họ bước đầu đã ký được hợp đồng phân phối sản phẩm với các chuỗi khác sạn lớn ở vài nước trong khu vực như Việt Nam, Inđo và sắp tới đang hướng tới thị trường Trung Quốc. Đây là mục tiêu lớn của họ trong chiến lược lần này.
Ann một bên theo dõi cuộc họp, ghi chép liền mạch không khác mọi ngày. Nhìn Ann vẫn chuyên nghiệp như vậy, Cheer sờ cái kính mắt trong túi áo khoát của mình và tự hỏi "không đeo kính vẫn nhìn thấy sao? Thậm chí còn không nheo mắt một lần nào. Đâu có giống người bị cận?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi Cheer cũng để yên kính ở trong túi chứ không đưa cho Ann. Vì khi thấy Ann không đeo kính, nhìn vẫn thuận mắt hơn nhiều. Lúc giải lao, Cheer còn chạy vào WC đeo thử kính đó vào, kết quả là "Ể! Đeo vào cũng như không đeo! Vậy.....chị ấy đeo nói làm gì????"
Tiếp theo lịch trình buổi chiều, họ sẽ xuống phòng sản phẩm để kiểm tra chất lượng sản phẩm mới. Ở tổng công ty cũng sẽ có người xuống tham dự. Vì nói gì thì nói, dự án của họ là dự án đang được quan tâm nhất trong năm, cho nên mỗi một giai đoạn đều có người ở tổng công ty tới giám sát ghi nhận lại. Mà người đó không ai khác ngoài tổng thư ký Yingtor.
Dòng sản phẩm mà họ đang kinh doanh là kem cho nên phòng nghiên cứu sản phẩm chẳng khác nào một cái kho lạnh.
Sau khi cùng Cheer bắt tay chào hỏi xả giao xong, Yingtor nhìn Ann đứng bên cạnh thì lo lắng gần chớt vội bước qua chỗ Ann, cởi áo khoát của mình khoát lên người cô rồi nói "sức khỏe đã tốt hơn chưa? Ở đây lạnh như vậy, còn không giữ ấm. Lỡ bệnh thì phải làm sao? Cô đúng là biết làm người ta lo lắng"
Vì Ann không muốn người công ty biết thân phận của mình, nên cả Yingtor cũng không được thể hiện sự quan tâm thái quá.
Ann nhận áo khoát của Yingtor, quả thật cô cũng hơi lạnh mặt dù đã có mặt ấm hơn rồi, cô chừng mực đáp "Cảm ơn! Tôi đã khỏe hơn rồi"
Cheer lúc này mặt đanh lại khi nhìn người ta khoát áo cho thư ký của mình, còn có phần hơi quan tâm. Cô cũng nhận ra Yingtor, hai người đã từng gặp nhau rồi. Cái lần hư thang máy và Ann ngất xỉu, chính người này đã quát vào mặt cô để rồi cô phải ẵm Ann chạy mún thụt mạng.
Cheer nheo nheo mắt quan sát thái độ ân cần của Yingtor rồi dánh giá "còn lạ gì cái kiểu cua gái này. Nhìn thật gay mắt, bộ tưởng cứu giúp một lần là thân thiết rồi hay gì. Bày trò quan tâm, xì"
Cheer cười khẩy, nhìn biểu hiện của Ann rồi phán xét tiếp, cô tiếp xúc với Ann đã một thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, cho nên tính tình chị ấy không hiểu nhiều thì cũng hiểu được chút chút "nói chung là lạnh ngắt, tôi làm việc cùng chỉ lâu vậy, còn ở chung nhà mà còn chưa thèm nhìn mặt nhau cười. Người dưng như cô có lẽ phải có gắng tới tàn hơi ha ha ha"
Nhưng dù sao nhìn họ diễn trò quan tâm Cheer cũng gay mắt, cô bước tới chia rẽ uyên ương. Chỉnh áo khoát lại cho Ann rồi nói "đúng vậy. Chị mới khỏi bệnh, phải cẩn thận sức khỏe một chút. Nếu thấy mệt nhớ nói để tôi cho chị vè nghỉ ngơi. Đừng quá sức."
Ann được hai người họ quan tâm mà tự nhiên nổi da gà. Hãy để cô sống bình thường như bao người được không? Không cần quan tâm như vậy đâu.
"Được rồi, chúng ta kiểm tra sản phẩm mới thôi. Sản phẩn lần này đánh mạnh vào đối tượng là trẻ em, cho nên theo nghiên cứu thị trường về xu hướng quan tâm .........."
Cuối cùng thì họ cũng quay về chủ để công việc
Kiểm tra sản phẩm xong thì cũng hết giờ làm việc. Ann nhận được tin nhắn của Yingtor "Tài xế của bạn đang xuất phát", đọc xong tin nhắn cô cười rồi bỏ điện thoại xuống. Đôi lúc Yingtor cũng cà rởn như vậy.
Cheer thấy Ann đọc tin nhắn xong lại cười, trong bụng chắc như bắp " đọc tin nhắn của bạn trai" . Cô thật quá tò mò đi, bạn trai của bà cô này là người như thế nào chứ. Người đó cũng thật lợi hại mới yêu được bà cô này. Tò mò quá trời đi à.
"Hôm nay cũng vất vả rồi, tôi chở chị về nhá. Dù gì cũng chung đường." nhưng Cheer lại không nhờ Ann có thể từ chối cô trong một nốt nhạc.
"À! Hôm nay tôi có hẹn rồi."
"À! Vậy tôi đi trước đây."
"Vâng!"
-----
Yingtor đậu xe bên đường gần trạm xe buýt để đợi Ann, thay vì đậu trước sảnh công ty. Lý do vì sau chắc không nói bạn cũng biết rồi.
Lâu lâu Yingtor sẽ chở Ann đi ăn, vì bình thường ai cũng bận, hơn nữa để rủ Ann đi ăn ngoài cũng rất hên xuôi, vì thường Ann thích ở nhà và lười ra đường. Thực chất đó là do một phần chị là người hướng nội, một phần khác theo như Yingtor