Cheer đi ăn sinh nhật người bạn chơi thân từ nhỏ, cũng là bạn học chung suốt mấy năm cấp ba, cho đến lúc họ chia nhau ra theo đuổi lý tưởng riêng thì ít gặp. Lần này cũng là dịp tập hợp đám bạn học hồi xưa.
Bọn họ bây giờ ai nấy đều đã khác nhiều, có người đã lập gia đình có con ẩm con bồng, có đứa mang theo người yêu tháp tùng. Không tránh khỏi chuyện bọn họ trêu ghẹo Cheer vẫn đi đến một mình, FA không thoát kiếp. Trêu nghẹo Cheer là cái trò mua vui muôn thuở của tụi nó từ xưa đến nay. Chuyện đó Cheer cũng đã quen, mặt cũng nhờn rồi, bọn họ nói một lần, Cheer lại đem tuyên ngôn "độc lập-tự do-hạnh phúc" đọc to rõ lên một lần. Hùng hồn và mạnh mẽ. Cô là ai chứ, ế được tới bây giờ hoàn toàn dựa vào thực lực đấy.
Bạn bè tụ họp, nhiều chuyện xưa nhắc lại, nói hoài không hết, càng vui vẻ càng nâng ly. Đến cuối cùng thì cả họn say không biết trời đất, không ai lo được cho ai, bản thân biết tìm đường về nhà coi như người đó bản lĩnh.
Cheer xuất hiện ở đâu cũng trở thành tâm điểm, cho nên không tránh khỏi việc bị mọi người chuốt rượu say bí tỷ. Tàn tiệc, chân nam đá chân chiêu, xiêu vẹo rời khỏi hiện trường. Tự giác bản thân không thể láy xe nên cô nhờ bản vệ gọi người láy xe hộ tới giúp mình.
Sau đó khoảng 10 phút, người láy xe hộ tới, Cheer nói cho người ta được cái địa chỉ nhà xong thì lăng ra ngủ như chết, không biết trời trăng gì nữa. Sáng hôm sau nghĩ lại, quá trình này cô cũng hoàn toàn không nhớ.
Khi láy xe tới nơi, chỗ Cheer ở là một toà nhà căn hộ cao cấp, những dãy nhà cao chọc trời, đèn đuốc sáng trưng, sa hoa lộng lẫy vô cùng. Vào đây là ngửi được mùi tiền. Cô gái cũng không quá bị sốc vì điều này, ngay lúc đầu khi tới nhận xe đã đoán được mức độ giàu sụ của gia chủ. Vì chiếc xe cô sẽ láy và đã láy tới đây là một chiếc siêu xe Lamborghini sáng loáng màu vàng choé, chói mắt vô cùng. Cả chủ nhân của nó cũng vừa đẹp vừa sang nữa.
Biết mấy đời cô mới có thể chạm tới những nơi như thế này, chỉ có trong mơ...hoặc trừ khi vớ được cái đùi vàng. Chấm dứt một chút mơ mộng, trở về với thực tại và công việc, cô gái quay qua đánh thức Cheer:
- Chị ơi, tới nơi rồi. Chị dậy đi!
Thấy Cheer không có biểu hiện thức giấc. Cô ấy càng ra sức lắc mạnh. Cô ta lay lắc đến muốn chấn động não Cheer mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, mắt nữa hiếp nửa mở nhìn ngó xung quanh nhưng không nhận ra đây là nơi nào:
- Tới rồi?? Chỗ này là chỗ nào?. Không phải nhà của tôi?
Tay xua lắc phủ nhận, xong rồi ngã xuống ghế định ngủ tiếp. Cô gái vịnh vai Cheer kéo dậy:
- Tới thật rồi mà. Đây là bãi đậu xe tòa nhà của chị. Chị lên thang máy, bấm số là tới nhà rồi. Chị tỉnh dậy, trả tiền cho tôi rồi lên nhà ngủ có được hay không??
Cheer lần nữa mở mắt, lại nhìn, lần này có vẻ tỉnh hơn một chút, đã nhận ra bãi đỗ xe quen thuộc, cô cười cười, cất giọng lè nhè:
- Ỏ! Tới thật rồi! Hì hì....cảm ơn cô nhá. Bao nhiêu tiền vậy.....tôi trả tiền cho cô.
- 500 ngàn ( mình xài tiền VNĐ cho nó tiện ^^)
Cheer lập lại "500 ngàn" rồi nghiêng người với lấy túi xách để ở dãy ghế sau, tay quơ quào bắt chụp mấy lần vẫn không chụp trúng cái túi, vì hiện giờ trước mắt Cheer, mờ mờ ảo ảo như bị sương che, cái túi thì giỡn mặt, lúc xa lúc gần, muốn lấy mà nó cứ tránh né. Cô gái thấy vậy bất lực, lấy cái túi dúi vào tay Cheer.
Cheer cầm túi xách lục lục kiếm tiền để trả cho người tài xế, Cheer nghiêng tới ngã lui như con gà mổ thốc.
"Tiền đâu?? Mày ở đâu hết rồi?? Tiền của tôi ở đâu vậy, mau ra đây nào?"
Cheer vừa tìm vừa nói chuyện với cái túi, người láy xe một bên nghe thấy bắt đầu thấp thỏm. Chị hai, làm ơn đừng có đùa với tôi như vậy. Chị nói không có tiền là sao chứ. Định ăn quỵt hả. không được nha.
Cheer kiếm một hồi mới nhớ mình không có đem theo tiền mặt, lại say xỉn như vậy biết có lên nhà nổi không đây, chi bằng nhờ họ đưa mình lên thế thì an toàn hơn, nghĩ xong Cheer đưa ra đều nghị:
- Tôi không có mang theo tiền, nhưng mà... trên nhà tôi có tiền. Hay là cô đưa tôi ....lên nhà.... tôi sẽ trả thêm cho cô....nhá.
Cô gái lập tức đồng ý, có cơ hội tham quan chỗ sang trọng như vầy không đi thì tiếc. Cô ấy giúp Cheer ra khỏi xe khoát tay Cheer lên vai đỡ đi lại thang máy. Cheer cao hơn cô ấy rất nhiều, hơn cả cái đầu chứ chẳng chơi; lại còn hoàn toàn dựa vào người để cô kéo đi, nên cũng rất tốn sức. Mồ hôi vãi ra đầy mặt như người đi đấu vật. Phụ nữ mà lại say xỉn như thế này thật chẳng ra làm sao. Người giàu có quả thật ăn chơi truỵ lạc. Hazzz!!!
Thang máy dừng lại, Cheer hướng dẫn đường đi:
- Bên trái...bên trái....nhà của tôi ở bên trái.
Bây giờ là giai đoạn rượu thắm vào người, thần kinh tê liệt, đầu óc mơ hồ. Mắt cũng hoa hết rồi, Cheer cố mở to mắt nhưng vẫn thấy trước mặt là ba bốn cánh cửa bay tới bay lui. Ê, giỡn với chị sao. Cheer giơ tay muốn bắt, nhưng không được.
Thấy Cheer cứ đứng nghiêng ngã giữa hai cửa phòng, ngón tay chỉ tới chỉ lui mãi vẫn không xác định là căn nào, cô gái sốt ruột hỏi:
- Nhà của chị rốt cuộc là nhà nào vậy?
Cheer chỉ vào cánh cửa trước mặt xác định:
- Nhà này!
Cheer nhập mật khẩu!
Cửa không mở.
Nhập lại lần nữa!!!
Cửa vẫn không mởi.
- Cái cửa bị làm sao thế này.... mày hư rồi à.... sao không mở được vậy.
Cheer nắm tay nấm cửa vặn vặn. Động tác mở cửa của Cheer càng ngày càng mạnh vì nghĩ cái cửa bị hư rồi. Mà khi cái gì đó bị hư, cách bạn nghĩ có thể sửa nó, giúp nó hoạt động trở lại chính là "đập" nó. Vì vậy Cheer bắt đầu vừa vặn vừa đập cửa " ầm ầm ầm"
Ann ngủ ở trong phòng, chỉ vừa mới chợp mắt nên cô ngủ chưa sâu, nghe bên ngoài có tiếng động, cô rời khỏi giường, khoác thêm áo ngoài đi ra xem thử. Thấy có người đang đập cửa nhà mình, Ann cẩn thận bước tới cửa nhìn qua mắt mèo quan sát.
Cô thấy bên ngoài có hai người phụ nữ, trong đó một người thấy quen quen, nhưng sao đêm khuya lại đập cửa nhà cô làm gì. Ann mở cửa xem xét.
Cô gái thấy Cheer mở cửa hoài không được, nghi ngờ hỏi:
- Có đúng nhà của chị không vậy?
- Đúng ...mà....
Cheer ngoan cố vặn tay nắm cửa lần nữa, lần này thì mở được cửa thật, Cheer hồ hở nói:
- Đấy, mở được rồi.....
Chỉ là cánh cử lại tự động mở lớn ngoài dự kiến, Cheer đang dựa vào cửa thì mất điểm tựa ngã ngào vào trong.
- Trưởng phòng.
Ann ngơ ngác ngỡ ngàng chỉ hô lên hai tiếng, rồi cũng kịp nhẹ nhàng nép người qua một bên, để Cheer được ngã tự do, không vật cản.
Ầm!!!
Ann nhìn Cheer say xỉn nằm bất động dưới sàn, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô hỏi người tỉnh táo còn lại đi với Cheer:
- À!!! ...Có chuyện gì vậy??
Người ta nói "giàu sang" hai chữ này đi chung với nhau quả chính xác. Người giàu thì ai cũng đẹp hay sao ý. Người vừa rồi đã đẹp ngỡ ngàng rồi, giờ người cũng đẹp hú hồn luôn zị ???????? Hai người họ mỗi người một vẻ khác nhau, cứ như Thuý Vân với Thuý Kiều mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Trước mắt cô là một người phụ nữ đẹp nhẹ nhàng mà thanh tao thoát tục, mày đen mi dài, da trắng môi hồng, Bao nhiêu xinh đẹp trên đời bị hai người này gôm hết về mình rồi hay sao ấy. Cô gái mê mẩn nhìn Ann tới hồn siêu phách lạc, Ann hỏi cái gì cũng không nghe, cứ đứng ngẩn người.
Thấy cô gái đứng ngây người như bị thôi miên, Ann nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng:
- Này!!
Cô gái giật mình hồn phách bị đánh rơi xuống đất, lấy tay chùi miệng rồi trả lời:
- Tôi là người láy xe hộ cho chị ấy. Tiền công là 500 ngàn, chị làm ơn trả dùm tôi. Tôi có khách khác đang đợi.
Bây giờ lấy được tiền láy xe cũng mừng rồi, còn công đưa chị ấy lên đây coi như bỏ đi, không lẽ cô tự nhiên mở miệng ra đòi thêm. Coi như tối nay xui xẻo. Được tham quan nhà đẹp mà cũng hơi cực. Nhưng phải nói chỗ này sang thật sự. Từ nhà cho tới chủ.
Vì lúc nãy Ann lỡ miệng kêu tên Cheer, bây giờ có nói không quen biết cũng không ai tin, hơn nữa người ta cũng là người lao động cực khổ kiếm tiền, làm khó cũng tội cho họ. Ann đành lẳng lặng đi lấy tiền trả cho cô ấy, trong lúc Ann đứng lấy tiền trong ví, Cheer nằm ở dưới đất lèm bèm, nói như người mộng du:
- Đưa tôi lên...nhà....tôi trả thêm cho cô...
Cô gái nghe vậy thì mừng rơn, chị gái này thật uy tín nha. Còn Ann sắc mặt đen đi vài phần, nhìn Cheer tức tưởi, ngón tay cũng phải đếm thêm hai tờ polime, lấy ra đưa cho cô gái ngoài cửa.
- Tôi gửi thêm tiền cho cô. Cảm ơn cô nhá.
Thanh toán xong , Ann đóng cửa, nhìn người nằm bất động trên đất. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, có người ngoài xuất hiện ở nhà cô, mà còn là một cái hủ hèm. Ann không biết phải xử lý như thế