Ly Thanh và Huyền vương ở lại nhà tre nhiều ngày dưỡng thương.
Từ sau hôm đầu tiên tới đây, họ không còn gặp lại Từ đạo trưởng nữa.
Phong Linh nói sư phụ cô có việc cần ra ngoài nên sáng hôm sau đã rời đi.
"Kim Yến."
Phong Linh bước vào phòng, mỉm cười với Ly Thanh, còn Huyền vương đã sớm ra ngoài đi dạo trước đó.
Ly Thanh cười, nói: "Mình vừa nghĩ ra thế võ mới, lát chúng ta so chiêu đi."
Phong Linh giơ một túi hương lên đặt vào tay Ly Thanh: "Tặng cậu."
Ly Thanh cầm lấy túi hương, mùi hương hoa mộc thoang thoảng, đan xen một chút mùi gỗ quế và cam thảo.
Phong Linh cười nói tiếp: "Ba ngày nữa mình cần phải ra ngoài, cậu muốn rời khỏi anh ta và đi cùng mình không?"
Ly Thanh có chút bất ngờ, cô do dự nói: "Mình nợ anh ta ơn cứu mạng.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
2.
Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
3.
Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
"Không phải cậu đã trả rồi sao?"
Ly Thanh ngả đầu lên vai Phong Linh, nói: "Mình cũng không biết sẽ đi đâu....!Lúc mình nằm bên bờ sông sắp chết, là vương gia cứu mình.
Lúc mình cố gắng thoát khỏi số phận nhưng một lần nữa nằm chờ chết, là vương gia cứu mình.
Đến nhiệm vụ cuối cùng của mình cũng là trở thành thuộc hạ của vương gia.
Đây là trùng hợp sao?"
Ly Thanh nhắm mắt, chậm rãi nói tiếp: "Trên đường đi cùng người ấy, mình luôn mơ hồ có mối liên kết vô hình.
Mình cảm thấy không có mình, người ấy sẽ gặp nguy hiểm, không có người ấy, mình sẽ chết.
Phong Linh, mình chỉ còn cậu, mình muốn đi cùng cậu nhưng....!mình biết chúng ta không thể đi được cùng nhau."
Trước câu trả lời của Ly Thanh, Phong Linh trầm ngâm suy nghĩ.
Phong Linh nhận ra cô và Kim Yến có thể bên nhau một ngày, một tuần, một tháng,...!nhưng không thể bên nhau lâu dài.
Kim Yến không phải là đệ tử trong môn phái của cô.
Cho dù cô có cầu xin sư phụ thì sư phụ cô cũng sẽ không vì một lời nói của cô mà thu nhận Kim Yến làm đệ tử.
Chưa kể thể chất của Ly Thanh không phù hợp.
Hơn nữa môn phái của cô lại đề cao việc tự tu tập, suốt bao năm nay cô làm theo lời sư phụ, tự mình tu tập, đến giờ vẫn chưa gặp lại các sư huynh đệ đồng môn.
Cho dù sư phụ có thu nhận thì với thể chất hiện tại của Ly Thanh, cô ấy cũng khó có thể vượt qua các bài kiểm tra.
Cho dù có vượt qua thì sau đó Ly Thanh phải trải qua khoảng mười năm tự tu tập, không thể nương tựa vào môn phái, nếu như kẻ thù của cô ấy tới tìm sẽ rất nguy hiểm.
Phong Linh thở dài, nói: "Kim Yến, cho dù sau này cậu là ai, với mình cậu vẫn là Kim Yến của Song Yến Phi Vũ.
Nếu sau này cậu muốn rời đi, mình sẽ ở bên cậu.
Hai tháng sau, mình sẽ đến Kim Vân.
Nếu cậu không thể đến, chỉ cần nhớ mình thường đến các hội tỷ võ, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tìm mình."
Ly Thanh nắm túi thơm đưa lên mũi ngửi, khẽ đáp lại: "Ừm."
Phong Linh nói tiếp: "Hôm nay thị trấn Châu Liêm có tổ chức hội đua cá, cậu muốn xuống núi xem không?"
Ly Thanh cười nói: "Có cậu mình sẽ đi."
Tối hôm đó, ba người Ly Thanh, Phong Linh và Huyền vương vào trấn Châu Liêm.
Khắp các con đường trong trấn treo toàn đèn lồng, các gian hàng bày toàn cá với các loại màu sắc và hình dáng.
"Vớt cá có thưởng đây, vớt cá có thưởng đây."
Ly Thanh mau chóng chú ý đến cửa hàng đầu tiên cô vừa gặp, ông chủ cửa hàng đang không ngừng rao vớt cá có thưởng.
Phong Linh nhìn theo ánh mắt của Ly Thanh rồi kéo tay cô đến gian hàng và nói:
"Ông chủ, cho sáu cái vợt."
Lát sau, Phong Linh cầm sáu cái vợt, chia cho Ly Thanh ba cái vợt, dặn:
"Vợt này rất mỏng, chạm vào nước càng lâu càng dễ đứt.
Vớt được con cá nào, chúng ta được nhận con ấy."
"Ông chủ, cho thêm ba cái vợt."
Huyền vương đứng phía sau hai người, tiến đến nói.
Phong Linh và Ly Thanh đồng thời quay lại nhìn Huyền vương.
Huyền vương dửng dưng nhìn lại, nói:
"Cược ai được ít cá nhất thì trả tiền, thế nào?"
Phong Linh và Ly Thanh trao đổi qua ánh mắt rồi cùng nhìn Huyền vương gật đầu.
Phong Linh là Ngự Thủy sư, kỹ năng khéo léo đứng đầu, mọi bước đi và đường quyền đều mang sự mềm dẻo.
Lúc vớt cá, cô dễ dàng khiến cá mau chóng bị bắt mà không để cá có cơ hội làm hỏng lưới.
Ly Thanh từ nhỏ luyện kiếm, ưu tiên của cô chính là nhanh, chuẩn, mỗi hành động của cô đều chú ý tốc chiến tốc thắng.
Lúc vớt cá, cô chú ý tốc độ bắt được cá nhanh nhất có thể.
Huyền vương vốn đọc nhiều binh thư yếu lược, chuyên lấy quan sát để đề ra chiến lược.
Anh ta nhận thấy các con cá có các kích thước không giống nhau, tốc độ bơi cũng khác nhau.
Chiếc vợt trên tay không lớn không nhỏ, vừa đủ vớt một lúc hai con cá bé.
Sau một hồi thi đấu, túi trong tay Phong Linh có nhiều con cá cỡ trung, tốc độ bơi của chúng đa phần thuộc dạng vừa phải hoặc chậm, đủ mười hai con.
Túi cá của Ly Thanh lại nhiều con bơi chậm, kích thước của chúng không đồng đều, gồm mười con.
Túi của Huyền vương toàn con nhỏ, tốc độ bơi của chúng có nhanh có vừa, có mười lăm con.
Ông chủ bán vợt mặt xị ra, nghĩ lại xem có phải mình lỡ tay làm vợt tốt quá không.
Huyền vương đắc ý đưa túi đựng cá giơ lên trước mắt Phong Linh và Ly Thanh.
Phong Linh vỗ vỗ vai Ly Thanh cười.
Ly Thanh đang từ mặt tự tin trở thành mặt ỉu xìu, cô không ngờ mình thua thảm đến thế, cách biệt với Huyền vương tận năm con.
Chưa kể, cô không mang theo nhiều bạc khi xuống trấn.
Vốn tiền trong người cô không còn nhiều, ngân phiếu cô mang theo đều đã bị trôi hoặc hỏng lúc cô trôi trong dòng nước siết.
Vì bạc trên người Ly Thanh không còn mấy nên cô cảm thấy có chút bị bắt nạt.
Huyền vương cười nhìn Ly Thanh nói: "Em thua rồi."
Nói rồi, anh ta giơ tay ra, đặt vào trong tay cô một túi đựng bạc, lặp lại lời vừa nói vô cùng dịu dàng: "Em thua rồi."
Ly Thanh nhất thời đỏ mặt cúi đầu, cô đưa dư số tiền cho chủ quán, nói: "Cảm ơn."
Phong Linh sau đó kéo tay Ly Thanh vào một gian hàng khác khá vắng, nói:
"Chúng ta chơi cái này đi."
Ly Thanh nhìn thấy một hàng ngang các quả bóng được treo cao, bên dưới là tầng tầng lớp lớp các ống thẳng đứng bị đậy bởi các khối gỗ nhỏ.
Dưới mỗi ống là mỗi khoang chứa các loại cá khác nhau, tất cả đều rất to và đẹp.
Ly Thanh nhìn bảng giá mới hiểu tại sao gian này lại vắng khách hơn các gian khác.
"Ông chủ cho ba suất."
Phong Linh nói xong, cô bắt đầu giảng giải cách chơi: "Chúng ta sẽ ném phi tiêu vào các khối gỗ trên mỗi ống, sẽ có khối rỗng và khối đặc, phải ném cho các khối gỗ rơi ra khỏi miệng ống.
Sau mười giây được phi tiêu, hàng trên đựng bóng sẽ thả bóng ra, bóng rơi được vào ống nào chúng ta sẽ nhận cá ống đấy.
Tốt nhất không nên ném mấy ống hai bên mép, vì tỷ lệ bóng không rơi trúng ống thấp hơn.
Ông chủ đưa cho ba người ba ống đựng đầy phi tiêu với ba màu xanh, đỏ, vàng để phân biệt.
Phong Linh vốn sở trường khéo léo, mỗi phi tiêu cô ném ra là một khối gỗ rơi xuống.
Ly Thanh vốn là sát thủ, với mười giây chỉ sợ ném không hết đám phi tiêu trong ống, cô liền lấy tốc độ làm tiền đề, liên tục rút phi tiêu ném.
Có những khối gỗ do ném không đủ lực, phải nhận hai phát mới rơi khỏi ống.
Có vài tiêu bị rơi xuống do chạm gỗ cứng, một phần lý do này là vì tay Ly Thanh bị thương chưa khỏi hẳn.
Huyền vương quan sát các khối gỗ trông có vẻ mỏng, rồi ném vào một góc khối gỗ mà không dùng mấy sức.
Những khối gỗ dính phi tiêu của Huyền vương bị chệch một phần ra khỏi miệng ống rồi từ từ rơi xuống.
Sau mười giây, bóng rơi xuống.
Phong Linh nhận được tám con cá to.
Ly Thanh nhận được mười bốn con cá các loại.
Huyền vương nhận được mười một con cá loại trung và loại nhỏ.
Ly Thanh sung sướng nhảy cẫng lên: "Thắng rồi!"
Phong Linh bĩu môi cười, nói: "Ò...cậu thắng rồi."
Sau đó Phong Linh nhìn cá của Ly Thanh, lại nhìn cá của mình vẫn thấy cá của mình tốt nhất, liền cười híp tịt mắt một cách hài lòng.
Huyền vương nhận túi cá từ tay người bán, cảm thấy cá của mình tuy nhỏ nhưng trông rất nhanh nhẹn.
Ly Thanh mở túi, trả dư tiền cho chủ quản, vẻ mặt có chút tự mãn, lặp lại: "Mình thắng rồi."
Sau đó, cô phát hiện Huyền vương đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.
Hắn nói: "Em thắng rồi."
Ba người đi ra phía dòng sông.
Dòng sông rất rộng rất dài, nhìn khắp một lượt đâu đâu cũng có người đứng quanh đang thả cá.
Phong Linh dẫn hai người đến một góc sông.
Ở chỗ này có mười một sợi dây nổi trên mặt nước, phía dưới mỗi dây ẩn hiện tấm lá chắn dưới mặt nước.
Cứ hai dây nổi tạo thành một đường đi, tổng cộng có mười đường, phía dưới mỗi đường có một lá cờ hội.
Phong Linh nói: "Đây chính là nơi tổ chức hội đua cá.
Dòng sông này tên là Ương Hơ, có mười đường đi được đánh số từ một đến mười, cuối mỗi đường có một lá cờ.
Người ta sẽ thả cá ở mỗi đường, cá cược xem con nào chạm cờ đầu tiên và con nào chạm cờ cuối cùng.
Người cá được cược hai con.
Tỷ lệ cược thắng là một ăn ba.
Với những người dùng cá của mình thả, họ sẽ phải cược cá của mình và một con cá khác.
Con