Ly Thanh trở về quán trọ, cô quyết định trở về lấy đồ dùng rồi rời xa khỏi nơi này.
Khi đi được nửa đường, cô bị một đám người chặn lại.
Ly Thanh đi lách qua bọn chúng nhưng chúng lại giơ vỏ kiếm lên chặn đường cô.
Ly Thanh khó chịu đứng im xem bọn chúng định làm gì.
Một tên bước về phía Ly Thanh nói: "Chủ nhân của chúng tôi rất thích người có võ công như cô nương.
Chúng tôi chỉ muốn mời cô về gặp chủ nhân một chuyến."
Ly Thanh nhìn kỹ người vừa cất tiếng nói, nhận ra đó là nam thanh niên vừa đấu cờ với mình.
Ly Thanh vì chuyện đấu cờ mà muốn rời khỏi đây, lúc này còn bị chặn lại, cô cảm thấy khó chịu, đáp: "Không đi!"
Nói xong, Ly Thanh định đi lướt qua đám người.
Ngay lập tức, âm thanh kiếm rút khỏi vỏ vang lên, một tên khác nói: "Chủ nhân có lệnh, nếu không mời được thì giết.".
đam mỹ hài
Ly Thanh lập tức rút kiếm, mắt đếm số lượng thấy có tổng cộng năm người.
Cô thầm nghĩ nam thanh niên cùng cô giao thủ lúc nãy tuy không nhanh bằng cô nhưng sức đánh lại có phần mạnh hơn.
Nhất là thời gian gần đây các vết thương của cô còn chưa lành, mỗi cử động vẫn có phần đau âm ỉ.
Ly Thanh âm thầm tính toán, vết thương của cô mới hồi phục, sức khoẻ còn chưa ổn định.
Hôm trước bị ngất vì mất máu, giờ cô một mình đấu với cả năm người, như vậy vết thương không chỉ rách ra mà có thể đến mạng cũng khó giữ.
Ly Thanh âm thầm than khổ, cô cảm thấy dính với Huyền vương không có gì tốt lành cả.
Thà anh ta đừng cứu cô trong đêm mưa hôm ấy, có lẽ cô vẫn còn được Vô Ảnh Cung coi trọng, cho hẳn một bài vị, được hưởng nghi thức tiễn biệt trang trọng nhất.
Vô Ảnh Cung vốn là nhà cô, giờ cô không thể về.
Người yêu không còn, sư phụ không còn, bạn thân không còn, đến chú cún sư phụ nuôi cũng đi theo chủ rồi.
Ly Thanh nghĩ đến cảnh mình bị Huyền vương vứt xuống đài biểu diễn, hai hàm răng bất giác nghiến vào nhau.
Cô cảm thấy trong người rất khó chịu, máu nóng lập tức sôi trào.
Hai tên đầu tiên lao về phía Ly Thanh, cô cười khẩy.
Nếu mấy người kia cảm thấy cô dễ bị giải quyết nên chỉ cần hai người giải quyết nhanh gọn thì quá nhầm rồi.
Ly Thanh sử dụng tuyệt kỹ do chính sư phụ cô dạy.
Cô bật người lao thẳng về phía hai tên kia, mũi kiếm xoay tròn tạo thành hình lốc xoáy, trong chớp mắt cứa đứt cổ một người.
Người còn lại kịp thời nhảy ra xa, trên cánh tay hiện ba vết cắt thịt sâu tận xương.
Ba tên còn lại không ngờ tới tình huống này, chúng lập tức rút kiếm lao đến.
Ly Thanh lấy ngay kiếm của kẻ vừa bị cô giết.
Cô cầm hai kiếm chém ngang, rồi bật nhảy về phía trước, đâm thẳng vào một kẻ đối diện, kẻ đó chính là gã thanh niên đấu cờ với cô lúc trước.
Gã thanh niên lúc nãy đấu cờ bị thương, di chuyển tay không nhanh như trước, gã chỉ kịp đỡ một kiếm của Ly Thanh.
Một kiếm còn lại của Ly Thanh đâm trúng ngực gã, còn gã dùng cánh tay còn lại đánh Ly Thanh bật ra sau.
Ly Thanh biết có hai mũi kiếm phía sau đang đâm về phía mình.
Một kiếm vừa rồi của cô vì đâm trúng ngực đối phương nên khi cô bị đánh bật ra sau, kiếm liền rời khỏi tay.
Kiếm còn lại trên tay Ly Thanh xoay ra phía sau, va chạm vào một thanh kiếm đang lao tới, ngăn cản đường kiếm.
Đồng thời, Ly Thanh muốn mượn lực đẩy khi hai kiếm va chạm nhau để đẩy cơ thể mình khỏi đường đâm của hai kiếm đang chĩa sau lưng mình.
Nhưng thực sự động tác này quá khó, đối phương sức lực lại mạnh, kết quả Ly Thanh thành công tránh được một kiếm và bị một kiếm đâm từ phía sau gần mạn sườn.
Chính vào khoảnh khắc ai cũng chú ý đến vết thương Ly Thanh vừa bị đâm, cô đột ngột xoay người lại lia đường kiếm.
Mũi kiếm mảnh, cắt ngang cổ một tên sát thủ.
Thanh kiếm này của sư phụ để lại cho Ly Thanh, lúc nào cũng được cô thường xuyên lau và mài kiếm.
Thanh kiếm dài và mảnh hơn các thanh kiếm thông thường là một trong những lý do chính khiến cô sống sót ở những khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Ly Thanh cười, cô không ngờ đối phương lại khinh địch đến thế.
Nếu không phải đám người này không có kinh nghiệm ám sát thì thời điểm này cô sớm đã nằm xuống rồi.
Thanh kiếm vừa rồi đâm trúng Ly Thanh vì bị Ly Thanh bất ngờ quay lại nên kiếm rời khỏi tay tên sát thủ.
Vết kiếm đâm sâu nên Ly Thanh cũng không dám tùy tiện rút kiếm ra.
Ly Thanh cười nhạt, quyết định liều một phen, cô tiến tới vung kiếm đánh với gã vừa đâm mình.
Một mũi phi tiêu từ xa bất ngờ bay tới khiến cô vội bật lùi lại.
Kẻ phi tiêu chính là gã thanh niên đấu cờ lúc trước kia, một tay hắn ôm kiếm trên ngực, máu không ngừng chảy ra.
Gã thanh niên ném liên tiếp năm phi tiêu về phía Ly Thanh.
Ly Thanh né tránh, cô bị một mũi phi tiêu xẹt qua cổ, một mũi tên đâm vào xương bả vai.
Ly Thanh vừa né tránh vừa nhặt hai mũi tiêu trên đất ở gần đó, rồi xoay người chạy đi.
Sát thủ vừa đâm kiếm trúng Ly Thanh vội nhặt một thanh kiếm khác lên chạy đuổi theo.
Còn gã thanh niên kia lấy tay bịt máu đang chảy ra xung quanh thanh kiếm ở trên ngực.
Trên ngực gã rắc không ít bột trắng nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Sau khi ném xong năm phi tiêu, gương mặt gã trắng bệch, hai gối khuỵu trên đất.
Ly Thanh giờ không còn sức nhắm bắn, chỉ đành nhìn xuống dưới chân sát thủ đang đuổi theo mình, nhìn bước chạy rồi ném phi tiêu thật mạnh.
Một mũi tiêu bất ngờ lao tới, tên sát thủ đang đuổi theo vội nhảy lên né sang ngang nhưng phi tiêu vẫn kịp sượt qua chân.
Gã thanh niên bị thương ở ngực đứng ở phía sau, cố hết sức hô lên: "Đừng đuổi!"
Tên sát thủ đang đuổi theo đứng lại, chần chừ giây lát, mắt thấy mục tiêu cách càng lúc càng xa khó mà đuổi kịp, nên hắn chọn quay lại chỗ gã thanh niên kia, hỏi: "Tại sao không đuổi theo?"
"Chỉ e giết được ả, hai ta cũng chẳng được toàn mạng.
"
Vết thương trên người Ly Thanh càng lúc chảy càng nhiều máu.
Sau khi gặp lại Phong Linh, Ly Thanh đã có vài lọ thuốc cầm máu.
Ly Thanh vốn là sát thủ, nên cô thường mang theo thuốc cầm máu bên người.
Ly Thanh chạy đến một góc tối, bắt đầu lấy thuốc rắc lên vết thương.
Ly Thanh không muốn trở về quán trọ lúc này, cô muốn đi tìm y sư nhưng sợ sẽ gặp phải đám sát thủ trên đường.
Suy nghĩ một hồi, Ly Thanh quyết định đến chỗ Hoàng Liên, nằm cách đó không xa.
Chờ vết thương khô được một chút, Ly Thanh lấy lá lấp lên vết máu đồng thời vứt đôi hài của mình đi.
Sau đó, Ly Thanh lại lấy cát xoa lên những chỗ có vết máu chảy để đảm bảo máu không chảy trên đường đi.
Ly Thanh bước hai chân trần trên đất, lúc đến gần cửa nhà Hoàng Liên cô đã chẳng còn sức bước tiếp nữa.
Cô ngồi trên đất, nhặt những viên sỏi đá trên đường, dồn sức vào đầu các ngón tay, bắn liên tiếp sỏi vào cửa nhà họ Hoàng.
Một người hầu trong nhà đi ra mở cửa xem thử, lúc mở cửa hắn ăn ngay một viên sỏi vào mặt.
Hắn nhìn thấy một bóng đen với đầu tóc rũ rượi, liền sợ hãi hét lên: "Maaaaa....."
Lão quan ra sau đó bước ra xem thử cũng bị đứng hình.
Ly Thanh dùng hết sức cố nói thật to: "Quản gia, tôi là bạn của tiểu thư Hoàng Liên."
Tuy Ly Thanh dùng hết sức nói nhưng âm thanh đến được tai người khác lại vô cùng nhỏ.
Lão quản gia cảm thấy bóng đen kia đang cố nói gì đó, liền gọi người canh gác cùng mình bước ra xem thử.
Đến khi nhìn thấy Ly Thanh, lão quản gia do dự rồi cho người mang cô vào trong.
Sau khi Huyền vương rời khỏi Lầu Tân Thanh, trên đường hắn thấy ba cái xác cũng không để ý nhiều.
Đến khi về đến quán trọ,