Sáng tinh mơ hôm sau, Ly Thanh cùng Tư Chiến thay đồ đi bộ vào Sầm Mô.
Hai người cùng nhau đi trên con đường vắng, một xe bán kẹo đi ngang qua, Ly Thanh dừng lại chọn mua một que kẹo cay, rồi quay sang Tư Chiến hỏi: "Cậu muốn loại nào?"
Tư Chiến vươn tay lấy một que kẹo cay, nói: "Giống tiểu thư."
Ly Thanh cười, cô vừa lấy túi tiền ra thì Tư Chiến đã thả vài đồng tiền vào tay người bán hàng.
Ly Thanh vừa đi vừa mút kẹo ngon lành, Tư Chiến cũng mút kẹo nhưng ngay sau đó liền nhăn mặt.
Ly Thanh nhìn sang Tư Chiến, nói: "Nếu cậu không ăn được cay, có thể đưa cho tôi."
"Cô thích ăn cay sao?"
"Không thích.
Nhưng mỗi lần gặp, tôi đều sẽ mua."
"Tại sao?"
Ly Thanh cười, cô nhìn quang cảnh xung quanh.
Món quà đầu tiên Lạc Ngôn đưa cho cô chính kẹo cay.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn xem phản ứng nhăn mặt của cô khi bị bắt ăn hết que kẹo nhưng kết quả cô lại thưởng thức nó rất ngon lành.
Thực ra, cô không biết ăn cay, cũng không chịu được cay, lần đó để đáp ứng sở thích quái đản của Lạc Ngôn, cô vừa ăn vừa cắn vỡ kẹo rồi nuốt xuống.
Kẹo đó rất cay, kẹo này cần mút từ từ để thưởng thức hết hương vị cay ngọt của nó, vừa mút kẹo vừa nhấm nháp để tan đi vị cay đầu lưỡi, để lại ở cổ họng là vị ngọt lịm và một mùi hương mê ly đặc trưng của kẹo.
Ly Thanh vốn không ăn được cay nên ngày đó cô đành cố nuốt hết que kẹo nhanh nhất có thể, vì quá cay mà từ mặt đến tai đều đỏ ửng nhưng cô vẫn cố tỏ ra yêu thích và làm như đang ăn nó ngon lành.
Ly Thanh được rèn luyện khả năng chịu đựng tốt, nên lúc cô ăn xong que kẹo cay đã khiến cho Lạc Ngôn bất ngờ.
Và sau đó, Lạc Ngôn đã đưa cho cô que kẹo nữa.
Ly Thanh trả lời câu hỏi của Tư Chiến: "Bởi vì, tôi từng gặp một đứa trẻ yêu kẹo vị cay.
Dù bị rát lưỡi, mặt đỏ tía tai, đứa trẻ ấy vẫn chỉ chọn vị này."
Một lúc sau, Ly Thanh ăn hết kẹo, Tư Chiến đưa que kẹo của mình cho Ly Thanh.
Ly Thanh cầm que kẹo lên mút nhưng vừa mút xong được một cái thì đột nhiên Tư Chiến đoạt lại, sau đó anh ta mút kẹo và nói: "Thuộc hạ nghĩ lại rồi."
Hai người đi thêm một đoạn nữa thì miếng ngọc bên người Ly Thanh rung lên.
Ly Thanh quay đầu nhìn thấy một kẻ từ đằng xa đang giương cung chuẩn bị bắn.
Cô liền đẩy Tư Chiến ra, né tránh mũi tên.
Vì mục đích của họ là đến đền Ngư Ông, mà Ly Thanh lại mang trên người đầy thương tích nên cả hai quyết định chọn chạy trốn, để phòng một lúc nữa viện binh của kẻ địch kéo tới.
Hai người chạy lẩn vào các ngõ ngách, ẩn mình dưới bóng các ngôi nhà, đồng thời liên tục dùng kiếm đánh gãy mũi tên bay tới.
Đằng sau họ xuất hiện thêm ba tên sát thủ mang đao và một cung thủ nữa.
Ly Thanh càng chạy càng mệt, vết thương cũ dần rách ra và chảy máu.
Mắt thấy phía trước là đền Ngư Ông cô liền tăng tốc chạy nhưng cô càng lúc càng bị tụt ra sau Tư Chiến.
Ly Thanh bị hụt hơi, ngã xuống, một mũi tên lao về phía cô.
Cô giơ kiếm quét ngang chém gãy mũi tên.
Tư Chiến chạy trở lại, kéo cô dậy và nói: "Thuộc hạ yểm trợ."
Ly Thanh nhìn Tư Chiến rồi nhìn đám sát thủ lao tới, gấp rút nói: "Đợi tôi!"
Rồi cô chạy thục mạng vào trong đền Ngư Ông, rút lấy thẻ bài giơ lên và chạy quanh nhưng không ai xuất hiện.
Cô lo lắng, liền vừa chạy vừa hét to: "Tôi đến cầu giúp đỡ."
"Tôi đến cầu giúp đỡ."
"Tôi đến cầu giúp đỡ."
Một số người ở trong đền quay ra nhìn Ly Thanh như một kẻ điên.
Không một ai xuất hiện, Ly Thanh dừng lại, cô nghĩ nếu người Vô Ảnh Cung có ở đây thì khi sớm đã xuất hiện rồi.
Nhận ra bản thân đến đây công cốc, Ly Thanh cắn chặt môi, lo lắng chạy ra ngoài, thấy Tư Chiến đang chạy về phía mình với cánh tay cầm kiếm và chân đều bị thương.
Ly Thanh chạy lại phía Tư Chiến yểm trợ.
Hai người nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Cả hai cố sức đánh trả, một tên sát thủ ngã xuống nằm trên đất.
Tư Chiến một mình cầm cự với ba người, Ly Thanh bị đánh rơi kiếm, hai bàn tay nắm lấy đao của đối phương chống đỡ.
Hai tay Ly Thanh chảy đầy máu, đao của đối phương đã chạm tới tận xương tay.
Ly Thanh quay sang nhìn Tư Chiến thấy cậu ấy lúc này đã bị đánh văng ra xa, cả người nằm trên đất.
Trong khoảng khắc sinh tử, Ly Thanh nhớ đến điều kiện nhận thẻ bài của Vô Ảnh Cung chính là: Đối phương phải còn sống sau ba đến năm ngày kế tiếp, người của Vô Ảnh Cung mới xuất hiện đến nhận yêu cầu.
Nếu trong thời gian ba đến năm ngày, người giữ thẻ bị chết mà thẻ không rơi vào tay người khác thì người của Vô Ảnh Cung sẽ thu lại.
Ly Thanh nghĩ có thể Song Sát vẫn đang ở trong đền, cô cố gắng tìm cách để gọi anh em Song Sát xuất hiện nhưng lại thấy mịt mù.
Ly Thanh đưa mắt nhìn Tư Chiến, thấy anh ta đang cố chống kiếm đứng dậy nhưng vẫn chỉ quỳ trên đất.
Có hai tên sát thủ tiến lại gần, một tên dùng đao đánh văng thanh kiếm của Tư Chiến, một tên cầm đao chậm rãi giơ lên.
Ly Thanh hét toáng lên: "Gặp thì sao? Không gặp thì sao? Duyên bèo nước, ra sao thì sao!"
Khẩu lệnh từ trong miệng Ly Thanh được thốt ra, lời vừa dứt, có mấy mũi dao bay trên không trung.
Tên sát thủ đang chuẩn bị bổ đao xuống người Ly Thanh đột nhiên ngã xuống, tiếp đó là tên sát thủ đang giơ đao về phía Tư Chiến cũng ngã xuống.
Liên tiếp nhiều mũi dao khác bay ra, những tên sát thủ lần lượt ngã xuống.
Hai bàn tay Ly Thanh bị găm vào đao, cô cắn răng hướng mũi đao xuống đất rồi vừa rút tay ra vừa đau đớn cắn răng phát ra âm thanh: "Ư ư ư ư..."
Ly Thanh đứng dậy, bước khập khiễng đến chỗ Tư Chiến đang quỳ trên đất, gọi: "Tư Chiến?"
"Thuộc hạ không sao."
Ly Thanh dùng hai bàn tay chảy máu của mình, run run lấy lọ thuốc, nói: "Uống đi..."
Tư Chiến lấy ra hai viên, đưa cho Ly Thanh một viên, cô lại nói: "Cậu uống đi.
Tôi chỉ bị thương ở tay, không sao."
Tư Chiến chần chừ, đem hai viên cất lại vào lọ thuốc rồi trả cho Ly Thanh.
Ly Thanh dùng bàn tay đầy máu của mình lấy ra một viên, rồi nhét vào miệng Tư chiến.
Sau đó cô dùng tay che miệng cậu ta lại, không cho nhả ra.
"Tôi không còn là vương phi, cậu vừa cứu mạng tôi.
Viên thuốc này là thành ý của tôi."
Tư Chiến nghe xong những lời này liền ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống họng.
Từ trong đền Ngư Ông, có hai người giống nhau bước ra, đi về phía Ly Thanh.
Họ nhìn Ly Thanh, một người hỏi: "Ngươi là đồng nghiệp sao?"
Người còn lại nói: "Ngươi yếu quá."
Ly Thanh từng là một trong những sát thủ mạnh của Vô Ảnh Cung.
Nghe hai người kia nói như vậy, trong lòng Ly Thanh sinh ra cảm giác tự ái, cô nói: "Tôi đã được tự do."
"Ồ..."
Hai người đồng thanh ồ lên, rồi đồng thanh nói: "Thì ra được tự do sẽ yếu như vậy."
Ly Thanh không buồn đáp lại, cô đưa tấm thẻ cho hai người, nói: "Tôi cần hai người bảo vệ vài người về kinh.
Khẩn cấp!"
Hai người kia thay phiên nhau nói: "Ngươi cũng biết theo luật phải thông báo về Cung một tiếng.
Đối với đồng nghiệp có thể làm ngoại lệ, giúp trước báo sau."
"Nhưng ngươi lại bảo bọn ta bảo vệ tận mấy người, đường đi lại xa như vậy.
Không chỉ làm khó bọn ta mà giá không rẻ đâu."
Ly Thanh lấy tấm vải đen mở ra một miếng ngọc thạch, nói: "Cung chủ từng nói: Với người lấy ngọc Tụ Hồn ra trao đổi, có thể nhân nhượng một số điều kiện."
Năm xưa khi nghe Cung linh Huyền nói vậy, Ly Thanh cũng không để ý lắm.
Không chỉ cô mà rất nhiều người trong Vô Ảnh Cung đều như vậy, vì họ chưa gặp ngọc Tụ Hồn bao giờ.
Cách nhận biết ngọc Tụ Hồn chính là lấy máu của chủ nhân viên ngọc đó nhỏ vào miếng ngọc, miếng ngọc phát sáng thì đó chính là ngọc Tụ Hồn.
Đồn rằng ngọc thạch này nếu rơi vào tay người khác sẽ trở thành miếng ngọc thông thường, không có mấy giá trị, dần dần mất đi màu sắc vốn có.
Vì vậy, ngọc Tụ Hồn tuy hiếm nhưng không ai có lòng tìm kiếm nó, không ai hiểu tại sao Cung chủ Vô Ảnh Cung lại muốn loại ngọc này.
Nói xong, Ly Thanh dùng bàn tay đầy máu của mình nắm lấy ngọc thạch, ngọc thạch lập tức toả ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Hai người kia nhìn nhau, lần lượt nói: "Tuy là nói vậy nhưng giá này quá đắt.
Một miếng ngọc thạch này...."
"Chưa kể giữa đường bọn ta cũng có thể mất mạng."
Ly Thanh vẫn kiên trì giơ miếng ngọc về phía hai người kia, nói: "Chúng tôi cần người hóa trang, cho dù nguy hiểm vẫn cần bảo vệ các vị đến cùng.
Những người các vị bảo vệ đều là người có tiền, đợi khi hoàn thành có thể lấy tiền sau."
Hai người kia chần chừ nhìn nhau, hỏi: "Bao nhiêu người?"
Ly Thanh chỉ vào Tư Chiến, nói: "Không tính tôi, thêm cậu ấy, mười người."
Hai người kia nhìn nhau một cái rồi quay người đi không muốn tiếp tục tốn thời gian.
Ly Thanh thấy vậy liền vội vã nói: "Song Sát!"
"Tôi biết các người là Song Sát!"
"Trần Trung từng nói tôi có thể tìm hai người giúp đỡ."
Hai người kia ngừng lại động tác, hỏi Ly Thanh: "Cô lấy gì chứng minh?"
"Tôi là Tinh Ngân."
Ly Thanh nói ra những lời này vô cùng dứt khoát.
Có điều, lòng cô lại không hề thấy thoải mái chút nào.
Từ lúc cô lấy tên Ly