Tương truyền ba nước Bắc Chu, Long Việt, Châu Uy đều có một thần thoại tương tự nhau, kể về một vị thần thuộc Bạch tộc chịu lời nguyền cổ xưa.
Ở nước Bắc Chu, họ gọi ngài là Bạch Thần.
Vùng đất ngài cai quản tên là Bạch Lĩnh Phong, đây là nơi các đời đế vương Bạch tộc ngự trị.
Đêm đêm sức mạnh của ngài sẽ giảm đi một nửa.
Riêng vào những đêm trăng tròn sức mạnh của ngài sẽ bị biến mất.
Do đó, Bạch Thần mỗi đêm đều phải trở về vùng đất của Bạch tộc trước lúc trời tối.
Bạch tộc là thần tộc thời thượng cổ, mỗi một vị thần Bạch tộc nằm xuống sức mạnh của họ sẽ truyền vào lãnh thổ Bạch Lĩnh Phong, làm tăng thêm kết giới bảo vệ Bạch Lĩnh Phong khỏi thế giới bên ngoài.
Một ngày kia, Bạch Thần trở về muộn, lúc ngài lướt qua một ngôi nhà nhỏ đơn sơ ở thông Đông Cô, ngài đã bắt gặp một người con gái phàm trần đang nằm ngủ gục trên bàn gỗ.
Ngài đã dừng lại ngắm nhìn nàng thật lâu.
Nàng là người con gái đẹp nhất thôn.
Ngàn năm trôi qua đã chẳng còn ai nhớ đến tên thật nàng, dân gian gọi nàng là Bạch Nương Tử.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
2.
Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
3.
Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Khi Bạch Thần trở về muộn, ngài phát hiện sức mạnh của bản thân bị giảm đi không đáng kể.
Bạch Thần cảm thấy vui mừng khi nhận ra lời nguyền hại Bạch tộc mất đi một nửa sức mạnh có thể bị phá giải.
Bạch Thần đã đi tìm hiểu khắp nơi, xem mình đã đi qua những đâu, đã thấy những gì, đã bắt gặp ai.
Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng ngài nhớ tới mình đã gặp một cô gái trên đường trở về Bạch Lĩnh Phong.
Bạch Thần đã quay trở lại thôn Đông Cô một lần nữa, ngắm nhìn người con gái ấy thật lâu và quả nhiên sức mạnh của ngài giảm đi không đáng kể.
Sau đó, Bạch Thần báo mộng cho trưởng thôn muốn nàng làm vợ mình.
Vài ngày sau, Bạch Nương Tử bị thôn dân ép đi hiến tế.
Ly Thanh bước xuống đến bậc thang cuối cùng, cô đưa đèn lên phía trước và nhận ra xung quanh mình toàn là nước.
Trên bức tường đá, hình ảnh một cô dâu đứng trước một dòng sông được khắc hoạ, phía sau là những người dân đang đứng nhìn chằm chằm vào nàng với những trạng thái cảm xúc khác nhau.
Phía trước Ly Thanh là một con đường đá nhỏ trong suốt lấp lánh ánh bạc, hình dạng giống như một cái cầu gỗ, xung quanh bị bao bởi nước.
Cô bước vài bước trên chiếc cầu, bức tường đá bao xung quanh biến thành bầu trời đầy mây đen, mặt hồ dưới chân bỗng nhiên trải dài thành một dòng sông, mặt nước không ngừng gợn sóng.
Ly Thanh cúi xuống, chạm thử vào nước thấy lạnh toát như nước đầu đông liền vội rụt tay lại.
Ly Thanh nâng đèn nhìn ra xung quanh không thấy có lối đi tiếp, từ lúc bước xuống đây cô luôn có cảm giác sinh lực của mình đang bị hút dần.
Ly Thanh vừa đi xung quanh tìm hiểu vừa lấy lương thực ra ăn.
Sau một hồi không biết phải làm gì tiếp theo, cô chọn cách quay lại bậc thang và đi lên.
Nhưng Ly Thanh vừa chạm chân lên bậc đầu tiên các bậc thang liền biến mất.
Không biết có phải do không khí xung quanh có chút ẩm thấp hay không mà Ly Thanh cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng.
Đi tiếp không thấy đường, trở lại lại không có lối, cô liền thu người nằm ngủ trên đất.
Đến lúc tỉnh dậy, Ly Thanh cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân như mất đi sinh lực.
Cô cố gắng chống đỡ mệt mỏi đứng dậy, đi quanh chạm khắp trên tường dưới đất nhưng chẳng thấy gì.
Ly Thanh nhìn kỹ bức tranh trên tường, cảm thấy người con gái trong tranh rất đẹp.
Người con gái nhìn về phía đường chân trời, hai tay nâng cơi trầu, đứng ở đầu cầu, phía dưới là dòng nước sâu.
Hơi nước từ bốc lên khiến không khí càng lúc càng lạnh.
Không còn cách nào khác, Ly Thanh nhìn túi thức ăn, định bụng để lương thực lại trên bờ tự mình tìm lối thoát dưới nước.
Nhưng vừa đặt bọc thức ăn xuống, cô lại có cảm giác không yên tâm nên buộc lại vào người rồi nhảy xuống nước.
Dưới dòng sông sâu thăm thẳm, nước dần hóa đen không thấy chút màu sắc khác, Ly Thanh hoảng hốt cố gắng giơ tay xung quanh tìm kiếm xem có gì không nhưng chỉ có nước và nước.
Đột nhiên, cơ thể Ly Thanh đau nhói như bị điện giật, cô mất đi phương hướng, nước lập tức ùa vào cơ thể.
Ly Thanh đau đớn không bơi lên được, một ánh sáng nhạt nhoà xuất hiện trước mắt cô.
Cô cố mở mắt nhìn, thấy có vài đốm sáng từ trong cơ thể cô bay ra.
Mỗi một đốm sáng xuất hiện, Ly Thanh cảm thấy cơ thể mệt mỏi đi một phần.
Một cơn xoáy nước xuất hiện quanh đốm sáng rồi bao trùm lấy Ly Thanh.
Cả người Ly Thanh chợt trở nên nhẹ bỗng.
Một đóa sen khổng lồ xuất hiện dưới chân cô, trở thành chiếc thuyền nhỏ nâng đỡ lấy cô nổi lên trên mặt nước.
Ly Thanh nằm trên đài sen, vừa nổi lên mặt nước liền hít thở luồng không khí mát lành.
Được một lúc, những cánh sen từ từ khép lại rồi chìm vào trong nước.
Đoá sen dần trở nên trong suốt, xung quanh phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ như ánh trăng.
Ly Thanh nhận thấy mình đang đi chầm chậm đi sâu vào trong lòng nước.
Hình ảnh người con gái đẹp trên bức tường ban nãy như bước ra từ trong tranh, xuất hiện trước mắt Ly Thanh.
Một giọng hát ấm áp từ đâu vang lên:
"Đèn nào sang sông?
Sen nào sáng nhất?
Hỡi người em thương,
Đừng làm thinh nữa."
Người con gái ấy đứng trên cầu, cơi trầu trên đôi tay, nàng bước xuống dòng sông sâu, mặt hồ chuyển biến xấu, không gian vang lời cầu, lụa đỏ phủ mặt nước.
Nàng chìm khoảng một thước, hoa sen bảy sắc lướt đến bên nàng.
Đóa sen nâng nàng lên khỏi mặt nước, chầm chậm tiến về phía trước rồi những cánh sen từ từ khép lại, chìm xuống dòng sông.
Dòng nước u tối dài đằng đẵng, hoa sen lần nữa nổi lên mặt nước.
Một người con trai đeo mặt nạ vàng ròng, toàn thân phát ra ánh sáng bạc xuất hiện trong bông sen.
Chàng ngồi bên người con gái váy đỏ, gương mặt sát áp sát nàng.
Nàng toàn thân ướt sũng nằm trên đài sen, đường nét cơ thể lộ ra, đôi mắt từ bơ phờ mở ra rồi sững sờ.
Người con trai phất nhẹ bàn tay, cánh sen chầm chậm mở ra, xung quanh sương trắng lượn lờ.
Đoá sen trôi bồng bềnh trên một dòng nước nhỏ trong xanh, bên bờ là thảm cỏ xanh biếc, xa xa là vài ngọn núi.
Toàn thân người con trai phát ra một luồng ánh sáng bạc, bên tai trái gắn khuyên vành bằng vàng, phía dưới khuyên khảm một viên hồng ngọc đang không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ ma mị ra xung quanh.
Người con gái nhìn chàng ta, mấp máy môi: "Đây là..."
Chàng trai cong môi cười, điệu bộ tự đắc, nói với nàng: "Lãnh thổ Bạch tộc - Bạch Lĩnh Phong"
Ly Thanh đưa tay lên chạm vào cánh sen trong suốt, cảnh vật xung quanh liền biến mất trở lại một màu tối đen.
Bông sen bỗng đứng yên, từ từ mở ra, phía trước Ly Thanh là những bậc thang bằng đá cẩm thạch hướng lên trên, hai bên tay vịn làm bằng đá trong suốt như pha lê, tỏa ra ngũ sắc.
Ly Thanh chần chừ không muốn đứng dậy, cánh sen lại lúc ẩn lúc hiện tựa như sắp biến mất.
Cô vội đứng lên, túi lương thực ướt sũng.
Ly Thanh bước xuống những bậc thang, chậm rãi đi lên, những bậc thang đá dưới chân đột nhiên