Tròi ơi bên tui cháy rừng, cháy đèo pren Đà Lạt các bác ạ.
Chỉ cầu trời đổ mưa lớn cứu lấyruwngfg thông!!!
với lại qua có bạn kia báo tui biết truyện của tui bị reup, truyện có 30k view cũm bị hốt lun hã trời mà tức nhất là có web kia reup đổi ảnh thành con bánh bèo nào mặt váy nằm thây ở đó, tức dễ sợ!!
Vì vậy bây giờ mỗi chương tui phải chèn thêm ghi chú trong chuyện:v
125.
"Chào chú ạ"
Kiều Túc lễ phép chào Lâm Quốc xong liền quay người rời đi, cũng không để cho ông kịp thốt ra câu hỏi nào.
Nhưng khi về đến nhà, chỉ thấy ngôi nhà như mới trãi qua một trận cuồng phong, những đồ trong nhà đều tứ tung trên nền đất cũng có những mảnh chai vỡ nữa.
Lâm Quốc biết, đây là cảnh báo của người kia.
126.
Lâm Huy sợ lắm.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng bố mẹ cậu lại không ai ở nhà, một người ra ngoài làm việc còn một người thì đi dự đám cưới của đồng nghiệp.
Ban đầu mọi thứ rất bình thường cho tới khi căn nhà xảy ra bất thường.
Lúc ấy Lâm Huy đang ngồi trên sô pha xem ti vi chăm chú cũng không chú ý đến những chiếc khăn bếp vào khăn bàn đang rung chuyển.
Nó lần lượt rơi xuống nhưng vì bản thân là khăn lại không có ước nên khi rơi xuống cũng chẳng phát ra tiếng động gì lớn.
Cho đến khi các ly thủy tinh bắt đầu rơi xuống, những đồ vật xung quanh cũng dần di chuyển xung quanh nhà rồi rớt lung tung.
Lâm Huy chưa từng trãi qua việc này, cậu bé sợ hãi hết lên.
Cậu đứng lên muốn ra khỏi nhà nhưng mấy đồ vật lại cản như cố ý mà không cho cậu đi ra ngoài.
Lâm Huy sợ hãi đến bật khóc rồi rúc vào một góc tường ôm đầu, cuộn mình lại mà nức nở.
Đợi mãi, đợi mãi cuối cùng cũng có một vòng tay âm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu.
Hương thơm thanh mát quen thuộc này khiến Lâm Huy yên tâm hơn.
Cậu nhóc ôm chặt lấy người thanh niên nức nở khóc, gương bé xinh chôn vào đôi vai lớn không buông như sợ mình buông ra là hắn biến mất.
Kiều Túc thỏa mãn với thành quả của mình, hắn bế đứa nhỏ của hắn về đi ra ngoài.
Cũng chẳng quên