Tại một trường cấp ba dành riêng cho học sinh bình thường.
Học phí cũng vừa túi tiền với nhiều hộ gia đình.
Chất lượng tuy không thể bằng các trường quốc tế khác nhưng cũng gọi là tạm ổn.
Vì các lợi ích trên mà Khương Tử Ân đã đặt nguyện vọng vào nơi này.
Gia đình cô thuộc hộ có hoàn cảnh khó khăn, hàng tháng phải nhận tiền trợ cấp từ nhà nước.
Tuy không có tiền, nhưng ba mẹ cô lại rất cố gắng tu chí làm ăn, lo cho hai anh em cô ăn học đến nơi đến chốn...
"Tử Ân à, suy nghĩ gì sao không vào trường..."
Khương Tử Toàn lên tiếng nhắc nhở cô em gái suốt ngày suy nghĩ linh tinh này...
"Vâng...anh vào lớp trước đi..."
Khương Tử Toàn chào tạm biệt cô liền chạy về phía đám bạn đang đùa trước mặt...
Khương Tử Ân thở dài một hơi, bước nhanh về phía lớp học...
"Tử Ân đến rồi hả...lại đây.."
Tiếng nói trong trẻo từ góc ngoài cửa phát ra khiến cô xoay người lại, đi về phía ấy
"Này...cậu biết đây là ai không..."
Tiểu My chỉ tay vào màn hình điện thoại, mắt sáng lên hỏi cô
"Không biết"
Vì trong tiềm thức Tử Ân chỉ quan tâm đến việc học, học và học, nên những chuyện bên ngoài cô cũng chẳng thèm quan tâm làm gì
"Chán ghê, đúng là học bá có khác, đây chính là Lục Diệp Thần đấy bà nội của tôi..."
"Hắn là ai vậy.."
"Lục Diệp Thần chính xác là đại thái tử của Lục gia, gia tộc uy quyền và giàu có nhất trong Thất đại gia tộc..."
Khương Tử Ân gật đầu cho có lệ lại về vị trí cũ lôi ra một vài quyển sách khác nhau...
Quả nhiên, tâm trạng cô tốt hơn hẳn khi đọc sách, còn chuyện phiếm thì lười chẳng muốn nói...
Cả lớp ai ai cũng biết tính cô hướng nội, vốn trầm lặng như vậy.
Nhưng cô được cái rất hiền lành, tốt bụng lại còn học giỏi nên mọi người ai cũng yêu quý...
"Này Ân Ân, đừng nhìn sách nữa nhìn tớ đi..."
Cậu bạn kéo quyển sách Tử Ân đang cầm trên tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao trời kia mà đỏ mặt...
"Cậu muốn gì đây Thanh Nhiên..."
"Tà...da"
Thanh Nhiên đưa hai vé xem phim trong tay ra, ấp úng nói
"Cậu có thể đi...đi xem phim với tớ không..."
"Không được rồi...tớ phải ôn tập cho kì kiểm tra..."
"Cậu học hoài vậy, dù cậu quên một buổi vẫn sẽ đứng nhất lớp thôi mà..."
Thanh Nhiên ra vẻ tội nghiệp kể lệ, hết lòng khen ngợi Tử Ân mong cô chuyển hồi tâm ý.
Tử Ân có vẻ suy nghĩ một hồi, quyết định cầm lấy vé xem phim Thanh Nhiên đưa
"Được thôi, cảm ơn cậu nhé..."
Khương Tử Ân cười tươi như hoa mùa xuân khiến cậu bạn Thanh Nhiên đỏ mặt đứng lên chạy đi vì xấu hổ.
Một sau giáo viên nghiêm nghị bước vào trả bài