"Dậy nào Ân nhi...anh đưa em đến một nơi..."
Thời gian thấm thoát đã hơn một tuần, đêm nào hắn cũng hành hạ cô đến ngất đi khiến cô không tài nào dậy sớm nổi...
"Đi đâu..."
Tử Ân lười biếng trả lời, khuôn mặt vẫn như cũ rúc vào trong chiếc chăn mềm mại...
"Đến nơi em sẽ biết...
Lục Diệp Thần giúp Khương Tử Ân thay mặc bộ váy xanh biển đính pha lê lấp lánh được thiết kế riêng dành cho cô.
Tử Ân cứ vô thức để hắn chở đến nơi nào đó, nhìn phong cảnh có lẽ là một bãi biển tuyệt đẹp...
"Chuyện gì vậy..."
Khương Tử Ân chưa thoát khỏi tò mò đã được Lục Diệp Thần mở cửa mời cô xuống xe.
Trên bãi cát xuất hiện một dải lụa đỏ trải dài dành riêng cho cô, hai bên đều là những đóa hoa tươi nở rộ xinh đẹp, vừa được trang trí lúc sáng...
"Cùng nhau đi nào..."
Lục Diệp Thần nắm tay Tử Ân cùng bước trên thảm đó mà tiền về lễ đài, nơi anh chuẩn bị cầu hôn, chỗ đó có rất nhiều người, có cha mẹ, có anh hai, bạn bè và những người cô yêu quý cả.
Trên khuôn mặt họ ngập tràn niềm vui cùng sự hạnh phúc...
Lục Diệp Thần đặt cô đứng chính giữa, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy mà nói lời giấu kín từ tận đáy lòng bấy lâu nay..
"Anh xin lỗi vì những đau khổ đã gây ra cho em và cũng cảm ơn em vì đã chấp nhận anh, đã cho anh cơ hội để sửa sai, cảm ơn vì trở thành nhà của anh.
Anh yêu em..."
"Sao vậy anh...em cũng yêu anh..."
"Lấy anh nhé..."
Lục Diệp Thần quỳ một chân xuống, đưa nhẫn cầu hôn về phía Khương Tử Ân xúc động, hai tay che miệng nói không nên lời.
Giọt nước mắt hạnh phúc rơi