Lục Diệp Thần khẽ vuốt ve đùi nhỏ, liền cúi xuống gặm cắn môi anh đào ngọt nhẹ, tiểu Thiên Sứ của hắn thật sự rất xinh đẹp...
"Ưm...bỏ ra..."
Khương Tử Ân chán ghét quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt tràn ngập tia kinh tởm lẫn hận thù nhìn chằm chằm Lục Diệp Thần, lại run rẩy mở miệng...
"Tại sao..."
Lục Diệp Thần ánh mắt đỏ rực dục vọng, hiện tại hắn không hề để ý bất kì việc gì khác, thân thể kiều diễm của cô gái cứ như ẩn như hiện ra sau lớp đồng phục kích thích thị giác của hắn...
"Vì em là của tôi..."
Lục Diệp Thần lấy từ ngăn kéo ra một viên thuốc, liền trực tiếp nhét vào miệng Khương Tử Ân.
Toàn thân cô bỗng không thể cử động được, nhưng lý trí lẫn thân thể vẫn cảm nhận được bàn tay ma quỷ của hắn đang đụng chạm khắp thân thể nhỏ bé...
Lục Diệp Thần lột phanh đồng phục của Tử Ân ra, cô mặc nội y màu trắng thuần khiết, hắn cũng không kiêng dè liền đẩy mạnh chúng lên, để lộ đôi gò bông trắng mịn, Lục Diệp Thần khẽ cúi xuống cắn lấy *** *** *** ửng hồng trước ngực khiến cô bất ngờ nhưng không cách nào kêu lên được, nước mắt vẫn vô thức rơi xuống.
Hắn lại tiếp tục hôn xuống cổ, mút mạnh vài cái liền để lại dấu hôn đỏ rực trên làn da trắng tuyết, khiến nó càng thêm nổi bật.
Lục Diệp Thần nhìn chằm chằm vào lớp phòng hộ cuối cùng của cô, liền nhanh tay lột phanh ra để lộ vùng tam giác huyền bí chưa một ai khai phá của nữ nhân.
Hắn cười cười rồi lại nhìn lên khuôn mặt có ý chống đối kia, có chút tức giận.
Hắn không thể chấp nhận được việc Thiên Sứ của hắn từ chối hắn.
Không hề có bước dạo đầu kĩ càng, hắn trực tiếp đưa cậu bé đã sớm căng cứng khó chịu vào cô bé đang ngủ yên kia, khiến nó mở rộng hết cỡ đón nhận.
Tử Ân đau đớn rơi thêm nhiều nước mắt hơn nữa, muốn kêu lên cũng chẳng được, phải ép chặt vào lồng ngực khiến cô khó thở...
Lục Diệp Thần dùng một tay ấn vai cô xuống, một tay nâng chân cô lên để cậu bé được vào tận bên trong, vì cô chưa đủ sướng nên không có chút nước để bôi trơn, khiến hắn luận động đầy khó khăn.
Máu xử nữ theo bắp đùi Tử Ân chảy xuống gar giường đỏ ửng, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Tử Ân đưa đôi mắt đầy