Sau khi Bàng Lương bị khống chế, ba đại tộc cũng sinh ra cảm giác nguy cơ. Sợ có người đem việc này truyền tới kinh thành.
Càng vì e ngại, tự nhiên muốn chịu triều đình quản thúc Tri châu Duyện Châu.
Trương Ngờ phối hợp với người của ba đại tộc, dán bố cáo, coi như uy hiếp dân chúng một phen, để bọn họ thủ khẩu như bình không được nói lung tung. Bằng không kết cục của bọn họ sẽ không tốt hơn mấy nhà kia.
Dân chúng Duyện Châu giận mà không dám nói, nhưng chính xác thì không dám mạo phạm quyền uy của ba đại tộc.
Cho nên sau khi xảy ra việc bạo loạn lúc thu hoạch vụ thu, kinh thành vẫn không biết gì.
Nhưng dưới chính sách tàn bạo cùng áp bách, nhất định sẽ có phản kháng.
Trong mấy hộ nhân gia kia, có một hài tử tên Kỷ Quang Mạc của một hộ nhân gia lúc trước rời nhà du học xa, đã đi hai năm, đến lúc này hạ tuần một năm tháng mười mưới trở về nhà.
Vừa về nhà phát hiện trong nhà không có ai, hỏi hàng xóm chung quanh thì thấy ánh mắt hàng xóm lóe lên, trả lời không biết.
Kỷ Quang Mạc đọc vạn quyển sách, lại vượt vạn dặm đường, ánh mắt nhìn người tự nhiên sâu xa. Lúc này liền biết đã xảy ra chuyện.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta cũng không ở phụ cận nhà quá lâu, mà lập tức rời khỏi đó. Tìm một nơi ẩn nấp thường phục một phen mới trở về.
Rồi sau đó hắn ta nhìn thấy, vậy mà có quan sai đi lại ở phụ cận nhà hắn ta, mà người hàng xóm đối mặt với quan sai lớn tiếng khóc nói:
“Quan gia, tiểu nhân thật sự thấy Quang Mạc trở lại mà! Này, điều này sao có thể? Mới đảo mắt đã không thấy người...”
Kỷ Quang Mạc thầm rùng mình, rời khỏi đó.
Nhìn thái độ của hàng xóm và sự xuất hiện của quan sai, Kỷ Quang Mạc khẳng định trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Hắn ta cũng không dám lại đi hỏi người quen biết, mà là chuyên môn tìm khất nhi đầu đường hỏi thăm.
Ngại ba đại tộc, đám khất nhi cũng không dám nói gì. Nhưng đối mặt với đồ ăn và bạc trắng, rất nhanh bọn họ đã đem chuyện mình biết nói thẳng ra.
Kỷ Quang Mạc biết chuyện phụ thân mình đã chết, tất cả người nhà đều bị bỏ tù.
Không có người nào dám truyền tin tức này ra ngoài, nhưng Kỷ Quang Mạc hắn lại không sợ. Lúc này hắn ta viết một phong thư cho một bằng hữu mình kết giao lúc xuất ngoại du học, kể đơn giản tình huống trong nhà, lược bỏ chỗ hiểm yếu. Sau đó, tự mình đến kinh thành.
Nhưng sau đó, bằng hữu không có tin tức của hắn ta; việc ở Duyện Châu, cũng không nghe được chút tiếng gió nào.
Toàn bộ tháng 11 đều cùng chi thất liên, bằng hữu của hắn ta liền biết bạn mình đã xảy ra chuyện.
Sau một phen châm chước, đầu tháng chạp bằng hữu của Kỷ Quang Mạc mới đưa được tin tức này đến kinh thành, sau đó truyền đến tai Nguyên Vũ đế.
Vì không muốn dẫn lửa thiêu thân, bằng hữu của Kỷ Quang Mạc chỉ nói Duyện Châu xảy ra bạo loạn, Cùng biết Duyện Châu bị đâm trọng thương. Còn lại, hắn ta không dám nói.
Nhưng với tin tức này, đã đủ gây chú ý với Nguyên Vũ đế.
Kinh thành và Duyện Châu cách nhau cũng không tính đặc biệt xa. Vì sao khi xảy ra bạo loạn lúc thu hoạch vụ thu tới bây giờ mới có người truyền đến, hơn nữa còn là thông qua con đường không chính thức?
Nguyên Vũ đế quyết định điều tra rõ việc này, mới có sự góp mặt của Thụy vương.
“Ngũ ca nghĩ biện pháp cho người ngầm liên hệ với Bàng Lương, xác nhận ba đại tộc ở Duyện Châu giết người hung ác bên đường, cùng với việc Tri châu Duyện Châu vẽ đường cho hươu chạy là có thực. Cũng để Bàng Lương viết chứng từ, đóng dấu tay.”
Lưu Đồng uống một ngụm trà, than nhẹ:
“Thật lâu không uống trà xanh ngọt lành như vậy.”
Thường Nhuận Chi lại rót thêm cho hắn một ly trà đầy, nói:
“Bây giờ chàng đã trở lại, muốn uống cạn có thể uống đủ.”
Lưu Đồng nháy mắt mấy cái với Thường Nhuận Chi:
“Trà do nàng pha, uống tốt nhất.”
Thường Nhuận Chi khẽ cười:
“Đi, vậy sau này trà của chàng, đều do thiếp phao cho chàng?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì tốt quá.”
Lưu Đồng mặt mày hớn hở, lại uống một ngụm trà, nói:
“Ta nói đến chỗ nào rồi?”
“Nói đến chỗ Thụy vương lấy được chứng từ từ tay Bàng Lương.”
“Đúng rồi.”
Lưu Đồng gật đầu, tiếp tục nói tình huống Thụy vương ở Duyện Châu.
Sau khi lấy được chứng cớ này, Thụy vương nảy sinh nghi hoặc trong lòng.
Nếu như ba đại tộc khổ tâm cô nghệ phong tỏa tin tức này như vậy, xem ra cũng rất thành công. Nhưng chuyện này, làm sao lại truyền đến kinh thành?
Thụy vương cảm thấy tin tức này đến có chút đột ngột, không nghĩ buông tha manh mối này. Lúc này liền hỏi người Nguyên Vũ đế âm thầm phái tới, do đó biết được bằng hữu Nghiêm Đình của Kỷ Quang Mạc.
Nghiêm Đình xuất thân đại tộc Bàng chi, cũng không có giao tập gì với
ba đại tộc Duyện Châu. Thụy vương tự mình tìm tới cửa hỏi Nghiêm Đình việc này, Nghiêm Đình biết được thân phận của Thụy vương, cũng nói rõ hết chuyện mà hắn ta biết cho Thụy vương nghe.
Biết được Kỷ Quang Mạc đến kinh thành liền không có tin tức, Thụy vương nhíu mày.
Nghiêm Đình nói, Kỷ Quang Mạc vào kinh cáo ngự trạng, nhưng cũng không có nghe nói trong kinh thành có người cáo ngự trạng.
Lúc này, Thụy vương liền liên tưởng đến Chúc vương.
Nếu quả thật Đại Ngụy có người trên đường nói muốn cáo ngự trạng, đại cổ ngự trạng an trí ở cửa lớn Hình bộ Thẩm Vấn tư, một mặt cổ to như vậy, gõ lên cũng là vang thùng thùng.
Nếu Kỷ Quang Mạc cáo ngự trạng, vậy tự nhiên hắn ta chỉ có thể đến Thẩm Vấn tư Hình bộ đánh đại cổ ngự trạng.
Nhưng trong đoạn thời gian đó, cũng không có nghe nói có người cáo ngự trạng.
Trừ phi, Kỷ Quang Mạc không có lựa chọn cáo ngự trạng.
Lại hoặc là... Kỷ Quang Mạc đến Hình bộ cáo ngự trạng, lại bị người ta giấu giếm.
Liên tưởng đến lúc đó, Nguyên Vũ đế yêu cầu cần người đi Duyện Châu điều tra rõ tình hình thực tế. Chúc vương tìm cớ chống đẩy cho qua, bỗng nhiên Thụy vương cảm thấy đoàn sương mù này trở nên có chút lớn.
Sau khi từ biệt Nghiêm Đình, Thụy vương đem chứng cứ trên tay nhất nhất sửa sang lại cho tốt. Giao một phần cho người Nguyên Vũ đế ngầm phái tới, để ngừa vạn nhất, cũng để bọn họ trở về nói với Nguyên Vũ đế, cần ám tra lại ghi chép lui tới Thẩm Vấn tư Hình bộ, xem có người tên Kỷ Quang Mạc từng xuất hiện qua hay không?
Giải quyết chuyện đến nước này, cũng coi như viên mãn.
Khi đó đã là hai mươi hai thánh chạp, Thụy vương tính thời gian, quyết định ám tra thêm mấy ngày nữa. Hai mươi tám tháng chạp có thể quay lại kinh.
Hắn ta liền viết thư về kinh thành.
Nhưng thư đi bất quá nửa ngày, sự tình liền xảy ra biến hóa.
Lương Bằng được mệnh lệnh của Thụy vương đi tửu lâu ám tra, nghe được công tử nhà họ Tề là một trong ba đại tộc lúc uống rượu cùng bạn bè có thổi phồng, nói đương kim hoàng đế bọn họ còn không ngại, sau khi Thái tử đăng cơ, lại càng không cần sợ.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn bè hỏi vì nguyên do gì? Tề công tử nói, Thái tử còn phải hỗ trợ Tề gia bọn họ theo Cao Câu Lệ kiếm tiền tài, làm sao dám đắc tội bọn họ?
Lời nói bên trong rất ư càn rỡ.
Lương Bằng nghe xong hoàn toàn, sau khi trở về liền báo lại cho Thụy vương.
Cùng Thái tử nhấc lên quan hệ, Thụy vương vốn không muốn tra tiếp, nhưng lại nghĩ tới ngày ấy ở điện Cần Chính, người đầu tiên đề nghị hắn ta tới Duyện Châu là Thái tử, khiến cho hắn ta đâm lao phải theo lao. Trong lúc nhất thời tâm sinh mâu thuẫn, cuối cùng vẫn phải thuận theo chủ tâm tiếp tục tra xuống.
Một lần tra này, thật sự làm Thụy vương sợ ngây người.
Từ sớm Thái tử đã có lui tới cùng người Tề gia, những năm gần đây Tề gia dựa vào các loại gia dịch cùng Cao Câu Lệ, tích góp được không ít ngân lượng, trong đó còn bao gồm buôn bán nô lệ.
Loại giao dịch này, không có phí tổn nhưng tiền lời cực cao. Có Thái tử đứng phía sau làm hậu thuẫn, sinh ý này của Tề gia quả thực như cá gặp nước.
Thái tử thông qua Tề gia lãm tiền, Tề gia có Thái tử che chở, càng thêm không kiêng nể gì vô pháp vô thiên ở Duyện Châu.
Đây là nguyên nhân Thái tử không đồng ý Duyện Châu bại lộ ở triều đình.
Còn Thái tử hát đệm giúp Chúc vương không đến Duyện Châu, chắc là vì nguyên nhân khác —— bọn họ ở Duyện Châu, có lợi ích cộng đồng, cũng có kiêng kị cộng đồng.