Editor: Bộ Yến Tử
Có thể nhận được cổ vũ của Thường Nhuận Chi, đối với Thường Âu mà nói thập phần trọng yếu.
Thường Nhuận Chi cơ hồ có thể thấy ánh mắt hắn ta sáng lên.
"Tam tỷ tỷ cảm thấy đệ có thể trở thành Đại Tướng quân sao?" Thường Âu khẩn trương hỏi.
Thường Nhuận Chi ra vẻ khổ tư một phen nói: "Quá khứ tương lai, người có thể thành đại sự, chẳng những phải có vận khí còn phải có thực lực mới được. Hiện tại... Đệ muốn làm Đại Tướng quân không thể nghi ngờ là người si nói mộng, nhưng nếu đệ có thể lịch lãm vài năm, nói không chừng thật sự có thể trở thành Đại Tướng quân."
Thường Âu vui rạo rực, thình lình lại nghe Thường Nhuận Chi nói: "Bất quá, làm Tướng quân không thể chỉ biết vác đao thương xông về phía trước, người làm tướng, còn phải biết bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Cho nên, Tiểu Tứ cần phải văn ôn võ luyện, văn thao võ lược mới chân chính là Đại Tướng quân, lúc đó không dọa hỏng uy danh hầu phủ chúng ta."
Nghe Thường Nhuận Chi nói, Thường Âu chỉ cảm thấy ngực nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng đáp: "Dạ!"
Thanh âm quá lớn, dọa tiểu Hàn thị nhảy dựng.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi đứa nhỏ này..." Tiểu Hàn thị vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói mạnh miệng thì làm được gì, chờ ngươi qua được cửa của sư phụ dạy võ rèn luyện gân cốt, mới nói tới chuyện thề son sắt!"
Thường Âu nhất thời kinh hỉ nói: "Thái thái đồng ý con tập võ hả?"
Tiểu Hàn thị phụng phịu nói: "Bất quá nếu không học văn, những cái khác không cần bàn nữa."
Thường Âu buồn rầu một lát, vẫn chém đinh chặt sắt nói: "Con nhất định có thể qua cửa!"
Xoay người, hắn ta vươn tay ôm lấy Thường Nhuận Chi nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ thật đúng là phúc tinh của đệ."
"Đừng kề bên Tam tỷ tỷ ngươi!" Tiền thị vội hô lên: "Để ý đụng phải nàng!"
"Không có chuyện gì."
Thường Nhuận Chi vỗ vỗ đầu Thường Âu, nhìn hắn ta nghiêm cẩn nói: "Đã là chuyện đệ hạ quyết tâm làm, vậy thì nhất định đệ phải kiên trì. Tỷ chờ xem ngày Tiểu Tứ thành công."
Thường Âu đĩnh ngực, trịnh trọng nói: "Tam tỷ tỷ chờ coi đi, đệ nhất định sẽ trở thành Đại Tướng quân!"
Mặt Tiền thị mang ưu sắc, muốn nói cái gì, nhưng giật giật môi vẫn không có mở miệng.
Kế phủ An Viễn hầu tới cửa sau, Thường Nhuận Chi lại lục tục thu được hạ lễ các phủ đưa tới.
Phủ Thái Tử đưa hạ lễ, Thường Nhuận Chi cố ý xem xem.
Lần này thì trung quy trung củ, nói vậy Mạc nhũ nhân không có nghĩ ra cái mới? Thiêu thân.
Sành ăn ngủ ngon, hơn nữa tâm tình tốt, vốn cơ thể Thường Nhuận Chi do nôn nghén mà gầy yếu, lại mập lên một chút.
Tâm tình tốt, tự nhiên cũng có tin tức tốt.
Chuyện mà Lưu Đồng căn dặn Hoa Trạch đi làm, Hoa Trạch đã làm xong.
Ngày thứ hai báo cáo kết quả công tác, hắn ta mặc một bộ đồ mới, trịnh trọng đến trước mặt Thường Nhuận Chi, cầu cưới Ngụy Tử.
Ngụy Tử xấu hổ đỏ mặt, dậm chân trốn ra ngoài.
Thường Nhuận Chi buồn cười lắc đầu, nhìn Hoa Trạch nói: "Mặc dù nàng ta trốn ra ngoài, nhưng ta biết, nàng ta rất vui vẻ. Các ngươi đã định chủ ý, hỉ sự này đương nhiên ta sẽ không phản đối. Ngươi chuẩn bị sính lễ, tới nhà Ngụy Tử cầu hôn đi."
Hoa Trạch hành đại lễ cho Thường Nhuận Chi, biểu hiện trên mặt thật sự lạnh nhạt.
Huynh đệ bọn họ đi theo Lưu Đồng làm việc, khi ở ngoài làm việc có thói quen là một khuôn mặt lạnh, ngược lại làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn ta.
Bất quá mắt Thường Nhuận Chi vẫn rất sắc, khóe mắt Hoa Trạch hơi mềm ra.
Hai nha hoàn tâm phúc bên người, bây giờ mắt nhìn một người sắp đi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Hoa Trạch rời khỏi, Thường Nhuận Chi cười hỏi Diêu Hoàng: "Người đã đi rồi, Ngụy Tử còn chưa trở lại à?"
"Phỏng chừng trốn trong phòng mình tiếp tục mặt đỏ." Diêu Hoàng cũng cười nói: "Miệng nàng ta không nói, kỳ thực trong lòng nô tì biết, nàng ta liên tục ngóng trông hôm nay."
"Hận gả cho." Thường Nhuận Chi che miệng, nở nụ cười, nửa ngày sau lại thở dài: "Chờ gả nàng ta, bên người ta chỉ còn mình ngươi."
"Cô nương không cần thương cảm, mặc dù Ngụy Tử xuất giá, vẫn có thể trở về bên người cô nương làm việc mà."
"Nói là nói vậy, bất quá, khi đó nàng ta không thể làm nha hoàn bên người ta..."
Thường Nhuận Chi cảm thán cười: "Có chút luyến tiếc."
Diêu Hoàng cười trấn an Thường Nhuận Chi: "Sau khi cô nương có thai, Ngụy Tử có nói với nô tì, phải chờ cô nương sinh hài tử, mới có thể an tâm xuất giá. Nói vậy một năm rưỡi này, nàng ta còn có thể ở lại bên cạnh cô nương."
Thường Nhuận
Chi kinh ngạc giương mắt.
"Nha đầu kia, còn biết nghĩ nhiều như vậy." Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoa Trạch sợ là chờ không kịp. Bằng không hắn ta cũng sẽ không thể ngày thứ hai đã tới bàn giao chuyện rồi đến trước mặt ta cầu cưới Ngụy Tử."
Diêu Hoàng cười nói: "Đây là tâm ý của Ngụy Tử, cô nương tùy nàng ta đi."
Thường Nhuận Chi nhàn nhạt cười, trong lòng cũng rất là uất ức.
Qua được hai ngày, bên kia cha nương Ngụy Tử gõ định hôn sự với Hoa Trạch, định ngày thành thân trước đại niên.
Cha nương Ngụy Tử đến trước mặt Thường Nhuận Chi khấu tạ, nương Ngụy Tử nói: "Nha đầu Ngụy Tử nói, phải đợi Tam cô nương sinh hạ tiểu công tử mới bằng lòng lập gia đình, lão nô cộng lại, lúc ấy ngày lành nhiều, cũng không bắt một ngày kia, định trước đại niên là vừa vặn."
Cha nương người ta đều định như vậy, tự nhiên Thường Nhuận Chi không nói gì, chỉ cười: "Vậy còn thời gian nửa năm cho Ngụy Tử chuẩn bị gả, có thể chuẩn bị thật đầy đủ."
"Dạ, lão nô cũng thấy thế." Nương Ngụy Tử mặt mày hồng hào, ý mừng trên mặt thập phần rõ ràng.
Hôn dự của đại nha hoàn đã định ra rồi, đám hạ nhân đoán, nói vậy chủ mẫu muốn châm chước cho người bổ khuyết vị trí này.
Đám nha hoàn hầu hạ trong chủ viện đều có chút ý động.
Chủ tử tốt, đãi ngộ đại nha hoàn lại không tệ, ai không muốn tiến thêm một bước?
Người làm nô bộc, cũng có theo đuổi.
Cho nên chờ sau khi tin tức Ngụy Tử định ra việc hôn nhân truyền ra, đám nha hoàn bắt đầu hướng Diêu Hoàng và Ngụy Tử hỏi thăm.
Ngụy Tử mặc kệ chuyện này, trừ bỏ mỗi ngày hầu hạ, cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện bên ngoài, thì lại vui tươi hớn hở thêu giá y cho mình.
Chỗ Diêu Hoàng liền náo nhiệt lên.
Vị hôn phu của Diêu Hoàng, chuyện hắn ta còn phải thủ hiếu kỳ hai năm đại gia đều biết, trong hai năm này, khẳng định Diêu Hoàng là đệ nhất nhân bên cạnh chủ mẫu. Vậy thì người thứ hai, Diêu Hoàng ở trước mặt chủ mẫu cũng có quyền lên tiếng.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng biết Trông Hạ và Tìm Đông là của hồi môn tới, hai người này cũng phải qua sự dạy dỗ của hai vị đại nha hoàn, nhưng đám nha hoàn khác cũng không nhận là mình kém hơn các nàng.
Thật sự thì tính tình Trông Hạ và Tìm Đông ngượng ngùng, bản thân khuyết thiếu khí phách đại nha hoàn.
Diêu Hoàng đối việc chỉ ra người thay thế, nàng ta sau biết sau thấy, trong khoảng thời gian này mới bừng tỉnh đại ngộ dụng ý đám nha hoàn phía sau tác động.
Nàng ta cười đến trước mặt Thường Nhuận Chi nói chuyện này: "Cô nương vẫn nên nhanh chóng định người đi, bằng không tâm đại gia đều ngứa ngáy, ngày thường chậm trễ làm việc sẽ không tốt."
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không quen những người khác ở bên cạnh hầu hạ, lại nói bên người ta cũng không có nhiều chuyện. Mặc dù Ngụy Tử xuất giá, có ngươi ở đây vậy là đủ rồi."
Diêu Hoàng dừng một lúc, chần chờ nói: "Cô nương không nghĩ thêm người sao?"
Thường Nhuận Chi gật đầu, dừng một lát lại thở dài: "Quên đi, trách nhiệm trên người Ngụy Tử cũng không nhiều, chờ sau khi nàng ta xuất giá lại đến bên cạnh ta, đó là tiểu tức phụ quản sự, ngược lại cũng không tốt nếu để nàng ta xử lý chuyện vụn vặt."
Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng: "Ngươi xem xét cẩn thận ai thích hợp thì định đi. Trước dẫn theo bên cạnh, nhìn xem người như thế nào."
Diêu Hoàng gật đầu xác nhận.