Tỳ nữ vội vã vòng qua Thường Nhuận Chi, đi mời thái y, cũng chưa nói vì sao Thái Tử phi phải mời thái y.
Thường Nhuận Chi ngã ngồi xuống.
Nàng cảm thấy không có đau như lúc trước, cơ thể bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.
Không chỉ trên người, trong lòng cũng lạnh.
Nàng biết, nàng đã bị kéo vào một âm mưu.
Xích Thược đã ngửi được mùi máu tươi trên người nàng.
“Cô nương đến tháng sao?” Uyển Bạch do dự hỏi.
Kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng không biết cái này có tính không, dù sao cuộc sống của nàng luôn luôn không có quy luật.
Nàng bình phục tân tình, xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói: “Trước đừng lộ ra, đỡ ta đi tìm phòng, thay đổi xiêm y bẩn này.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng mà...” Xích Thược chần chờ nói: “Sắc mặt người nhìn thật không tốt, hay là chờ thái y qua xem thử đi?”
“Đừng nhiều chuyện, cũng đừng lắm miệng.” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng cảnh cáo các nàng: “Cứ coi như ta đến tháng, nếu người khác có hỏi, các ngươi cứ nói như vậy, biết không?”
Xích Thược cũng không phải mới vào cung, nghe Thường Nhuận Chi nhắc nhở như vậy, nhất thời cũng hiểu rõ vài phần, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía đình hóng mát, sắc mặt tái nhợt.
Hai người trao đổi một lát, đỡ Thường Nhuận Chi xuống núi giả, vội vàng đi về phía cung điện gần nhất.
Bất quá, đi trên đường một lúc, thì đụng phải tỳ nữ gấp gáp lôi thái y trở về.
Tỳ nữ nhìn thấy Thường Nhuận Chi, chần chờ một lát, để thái y bắt mạch cho Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi vội vàng xua tay, mỉm cười từ chối, nói: “Ta cái kia... Không được thuận tiện.”
Tỳ nữ hồ nghi, Xích Thược bước lên phía trước gần sát tai nàng nói: “Thường cô nương tới tháng, cho nên mới đau bụng... Phiền toái tỷ tỷ thay Thường cô nương nói lời xin lỗi với Thái Tử phi nương nương.”
Trên mặt tỳ nữ vẫn có chút hoài nghi như cũ, lại hơi thả lỏng tâm xuống, thân thiết hỏi Thường Nhuận Chi hai câu, rồi mới dẫn thái y cấp tốc rời khỏi.
Xích Thược nâng đỡ Thường Nhuận Chi vào cung điện gần nhất, cung điện không có chủ nhân, Thường Nhuận Chi phải đi phòng cung nữ bên cạnh, mượn xiêm y thu thập một phen.
Nàng mất máu hơi nhiều, sau khi đổi xiêm y xong, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Sau khi thương lượng với Xích Thược, Xích Thược đi thông tri cho An Viễn hầu phu nhân, Uyển Bạch lưu lại chiếu cố Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi nằm, lại không cách nào ngủ được.
Bụng nàng vẫn quặn đau như cũ, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Kỳ thực, nàng rất muốn để thái y xem thử tình huống của mình, lại không dám vội vàng để cho người ta biết tình huống thân thể.
Thân thể có vấn đề, tất nhiên là có liên quan tới chén nước ô mai kia.
Nước ô mai, nguyên bản là muốn để Thái Tử phi uống...
Nghĩ như vậy, Thường Nhuận Chi cảm thấy không rét mà run.
Có người muốn ám hại Thái Tử phi, kết quả nàng âm kém dương sai làm lá chắn.
Lại liên tưởng đến nữ quan kia nói hạnh nhân lộ tính nóng, đối với thân thể Thái Tử phi không tốt, còn có sau khi nàng uống nước ô mai, thì kết quả miêu tả sinh động.
Thái tử phi hơn phân nửa là có dựng!
Người đó ám hại Thái Tử phi... Người hiềm nghi có rất nhiều.
Một đống lớn nữ nhân ở hậu viện phủ Thái tử, người người đều có động cơ.
Thường Nhuận Chi khó tránh khỏi không rét mà run.
Miên man suy nghĩ một trận, bỗng nhiên Thường Nhuận Chi nghe được có tiếng nói của nam tử, từ ngoài phòng truyền đến.
Uyển Bạch cả kinh, vội vàng đi thăm dò.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cung điện, lưu thủ tiểu cung nữ bước nhanh chạy tới, nói với Uyển Bạch: “Vị tỷ tỷ này, là Cửu hoàng tử đến.”
Uyển Bạch sửng sốt một chút, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, nhất thời nhìn về phía Thường Nhuận Chi: “Cô nương, là do nô sơ sót, nơi này... Vốn là chỗ ở của Du quý nhân.”
Trước khi vào cung, Hàn thị có để cho người nói cho nàng biết tình huống quý nhân trong cung, Thường Nhuận Chi vừa nghe Cửu hoàng tử cùng Du quý nhân liền hiểu rõ, nơi này, là nơi trước kia mẹ đẻ của Cửu hoàng tử Du quý nhân sống.
Thường Nhuận Chi giãy dụa ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: “Ta có cần đi chào hỏi Cửu hoàng tử không?”
Uyển Bạch có chút chần chờ: “Là nên đi chào, nhưng hiện tại thân thể người...”
“Chỉ là hành lễ thôi, không ngại.”
Bỗng nhiên, Thường Nhuận Chi cảm thấy đây cũng là cơ hội, để cho nàng nhận thức, nhân tuyển làm tôn tế mà lão thái thái nhìn trúng.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, để Uyển Bạch đến đỡ nàng bước xuống sạp, hơi chút sửa sang lại dung nhan liền đi ra ngoài.
Cung yến hôm nay, Thụy vương thật sự không có tiến cung.
Đã biết Thái tử cố ý đá hắn ra khỏi Binh bộ, hắn cũng lười đi xem người ta diễn trò.
Thụy vương cáo bệnh không tới, nhưng Cửu hoàng
tử Lưu Đồng vẫn đến.
Trên danh nghĩa, hắn làm việc cho Thái tử, nhưng trong lòng hắn duy nhất hướng về, là Thụy vương.
Mặc dù, Thụy vương không có tâm tư đoạt quyền, nhưng hắn cũng không muốn nhìn Thụy vương bị bắt nạt quá mức.
Một ít lợi ích thuộc về Thụy vương, mặc dù hắn giữ không được, cũng không thể nhìn chút lợi ích đó cũng bị cướp đi.
Trên cung yến, Thái tử dựa vào men say oán giận cùng phụ hoàng hắn, nói ngũ ca thân thể đơn bạc, không có bị bệnh, ngay cả cung yến cũng không đến. Thân thể hắn như vậy, ở Binh bộ cũng rèn luyện không được cái gì, chẳng cho hắn đi đến Hộ bộ làm việc.
Phụ hoàng không lên tiếng, phía dưới liền có quan viên theo phe Thái tử bắt đầu liệt kê ngũ ca ở Binh bộ không làm được thứ gì tốt, thậm chí khi Thụy vương đang trực, đem chuyện hắn khắc đầu gỗ đều nói ra.
Thái tử liền ở một bên lắc đầu bất đắc dĩ nói ngũ đệ thật sự là cái người si, vân vân.
Người Tiên Ti nghe được người ta nói luyện binh, nhất thời hưng trí, bắt đầu diễu võ dương oai khoe ra Tiên Ti binh hùng tướng mạnh, châm biếm Đại Ngụy Binh bộ lại để cho một thợ mộc làm đầu lĩnh, sau này binh lính Đại Ngụy khẳng định tất cả đều là đầu gỗ.
Lưu Đồng không biết người Tiên Ti đứng ra nói mấy lời này, có phải do Thái tử gợi ý hay không.
Hắn chỉ biết là, sau khi phụ hoàng nghe người Tiên Ti khiêu khích, mặc dù chưa nói gì, nhưng từ trên nét mặt hắn thấy được, chút quyền lực của ngũ ca ở Binh bộ, chỉ sợ sau khi cung yến kết thúc sẽ chắp tay nhường cho người ta.
Toàn bộ quá trình, Lưu Đồng không nói một lời, chỉ hơi hơi cúi đầu uống rượu.
Hắn cảm giác được, ánh mắt Thái tử thỉnh thoảng sẽ lưu lại trên người hắn.
Đáng tiếc là, một chút sợ hãi hắn cũng không có.
Uống chút rượu, Lưu Đồng liền tìm cái cớ rời khỏi, bất tri bất giác đi tới chỗ mẫu phi hắn ở trước kia.
Lưu Đồng chính là đang say, hắn đứng ở bên ngoài cung điện không chớp mắt, nhìn cỏ dại mọc lan trong cung, ngẩn người.
Có cung nhân phát hiện tồn tại của hắn, vội vã dẫn người đến hành lễ vấn an hắn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Đồng nhất nhất đáp lại, trên mặt cười ấm áp.
Du quý nhân đã đi mười mấy năm, sau đó cung điện này lục tục ra vào mấy vị phi tần, có thăng vị, có phạm vào sai lầm bị biếm lãnh cung, còn có qua đời vì nhiều nguyên nhân... Bây giờ, trong cung điện này không có phi tần vào ở, để không như vậy.
Dĩ vãng, lúc có phi tần nào ở chỗ này, Lưu Đồng sẽ không tới đây.
Hôm nay, hắn là tưởng niệm mẫu phi của mình, cho nên đến xem, trong trí nhớ khi cùng mẫu phi ở chỗ này có trồng một ít tiểu miêu.
Tiểu miêu từ cây nhỏ đã trưởng thành, năm đó hắn từng cùng mẫu phi tưới nước cho tiểu miêu, khi đó mẫu phi khom người, nhìn hắn cười nói, nói với hắn, tiểu miêu sẽ làm bạn với hắn cho đến lớn...
Có lão cung nhân hầu hạ Du quý nhân, vẻ mặt kích động đứng trước mặt hắn nói chuyện, hắn mỉm cười đáp lại, thường thường ho một tiếng.
Trời vẫn chưa ấm lên, đêm qua ngủ không ngon, hôm nay uống chút rượu lại nhiễm gió lạnh, chắc là nhiễm phong hàn đi...
Thời gian hắn lưu lại cũng không lâu, ở lâu cũng không tốt.
Vậy là hắn cáo biệt lão cung nhân, xoay người muốn đi.
Rồi sau đó, hắn thấy được một bóng dáng từ bên trong đi ra.