Hiếm khi Vinh quận vương phi chủ động tổ chức hoa yến, mục đích chính là xem tướng mạo các thiên kim, chuẩn bị chọn con dâu, lúc này đây phu nhân các nhà đều tề tụ dông đủ, hi vọng cô nương nhà mình có thể được quân vương phi xem trọng.
Nhưng cũng có người cảm thấy, nhất định quận vương phi thích cô nương hiền thục, cho nên phá lệ nổi bật, ngược lại sẽ không được nhìn trúng.
Ngầm nhìn không tới màn trình diễn đấu sức ở trong vườn mai phủ Vinh quận vương, các phu nhân thiên kim lại không hề hay biết, kéo các nàng đến tiệc thưởng mai lần này, vốn là vì yểm trợ, trong số các nàng, nhân vật chính đã được định sẵn.
Quý thái phi cùng Thường Nhuận Chi và các phu nhân trò chuyện với nhau thật vui, dù thời tiết giá lạnh, mọi người nói đùa vui vẻ, nên cũng không cảm thấy lạnh. Nhất là Thường Nhuận Chi còn phân phó bên phía Tây Hành xã, chọn một nhóm người đến biểu diễn, cho dù lúc trước đã diễn, những sẽ vẫn có một số người chưa xem, các phu nhân tiểu thư vô cùng thích thú.
Cũng có vài vị lão thái thái dẫn cháu gái đến, ngồi gần chỗ quý thái phi. Tần phu nhân cũng là lão phu nhân, việc tốt nên không nhường người khác ngồi kề bên cạnh quý thái phi.
Thường Nhuận Chi cho người dâng hoa quả tươi trồng ở thôn trang có ôn tuyền lên, tự mình nâng một mâm đến trước mặt quý thái phi, cười nói: "Mẫu phi luôn ngại trong phủ quạnh quẽ, hôm nay nhiều người đến nói chuyện với ngài, mẫu phi có cao hứng không?”
Quý thái phi cười nói: "Tất nhiên là cao hứng, ta nói này, bình thường nếu con rãnh rỗi, nên tổ chức yến hội nhiều một chút, thêm chút náo nhiệt."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng, mẫu phi thích, nhất định con dâu sẽ làm nhiều."
Các vị phu nhân bắt đầu cùng quý thái phi khen Vinh quận vương phi tri kỷ hiếu thuận, vân vân.
Thường Nhuận Chi mời mọi người ăn trái cây, tự tại tán gẫu cùng các lão phu nhân về cháu trai cháu gái nhà họ, các lão phu nhân được hỏi tinh thần lập tức phấn chấn, bất động thanh sắc thổi phòng cháu gái mình tri kỉ hiếu thuận như Vinh quận vương phi vậy.
Thường Nhuận Chi mỉm cười lắng nghe, cháu gái của các lão phu nhân, cũng có không ít người là thanh mai trúc mã, cứ trò chuyện, đề tài liền mở rộng, ngươi khen cháu gái ta, ta liền bánh ít đi bánh quy lại, khen cháu gái ngươi.
Vậy mà, Tần phu nhân lại không có nói xen vào.
Thường Nhuận Chi chú ý tới điểm này, vừa đáp lời chư vị lão phu nhân, vừa tìm cơ hội hỏi: "Chư vị phu nhân nói tốt quá, vậy thì ta phải xem xem bộ dạng cháu gái nhà các ngươi rồi.”
"Vương phi muốn gặp mặt, đó là phúc khí của các nàng."
Có lão phu nhân tính tình hào sảng lập tức gọi cháu gái mình tới, các phu nhân bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, xôn xao gọi cháu gái nữ nhi tới đây.
Thường Nhuận Chi nhìn quét một lượt, thấy Tần phu nhân cũng vẫy tay gọi Tần cô nương, nụ cười càng thêm thâm sâu.
Có quý thái phi tọa trấn, nàng nhất nhất hỏi qua tuổi tác các tiểu cô nương, thứ tự trong nhà, đọc sách gì, có học kỹ năng gì hay không vv...
Cơ hồ đều hỏi xong, chỉ còn lại mình Tần Lại Sư.
Quý thái phi uống một ngụm trà nóng, nhìn Tần phu nhân cười nói: "Sao Tần phu nhân không nói chuyện?"
"Dáng vẻ của Tần cô nương, nhìn không giống Tần phu nhân lắm." Một vị lão phu nhân nhanh mồm nhanh miệng cười nói.
Khi còn trẻ Tần phu nhân là một tiểu mĩ nhân, nhưng mà Tần cô nương lại không được di truyền dáng vẻ tuyệt mỹ đó, chỉ có thể nói nàng lớn lên thanh tú, không yêu không nhiêu, nét đẹp phổ biến bình thường, không có điểm nổi bật.
Tần phu nhân cười đáp: "Nàng càng lớn càng giống cô bà nàng thời trẻ. Tướng mạo là cha nương cho, bản thân không làm chủ được, lớn lên xấu chút cũng không đáng ngại."
"Tần phu nhân nói phải." Thường Nhuận Chi tán đồng, tiếp lời: "Bao nhiêu tuổi rồi? Ở nhà làm những gì?"
Tần Lại Sư trả lời: "Mười sáu ạ." Nàng dừng một chút, tựa hồ là do dự châm chước, sau đó đáp: "Ở nhà... Mỗi ngày xem trướng thẩm trướng, cách một ngày lại đi tuần tra cửa hàng."
***
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Editor: Bộ Yến Tử
Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn
***
Thái độ của Thường Nhuận Chi vẫn ôn hòa như trước: "Tuổi còn nhỏ đã bắt đầu quản gia à? Không tệ." Nàng kéo tay Tần Lại Sư, âm thầm cảm thụ, ngón tay phải cùng chỗ chỉ căn có vết kén mỏng, hiển nhiên là do thường ngày tập viết gây nên.
Nàng lại hỏi: "Con thích đọc loại sách nào?"
Thấy Thường Nhuận Chi không
có lộ vẻ không vui vì nàng trả lời rằng mình xem trướng tuần cửa hàng, Tần Lại Sư cũng không còn câu nệ như lúc đầu, gật gù: “Khi rãnh rỗi sẽ đọc sách, các loại hình thư đều có xem qua.”
Đây xem như là đọc nhiều sách vở sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, có vị phu nhân cảm thấy Tần Lại Sư giành mất nổi bật mở miệng cười nói: "Tần cô nương đọc nhiều sách vở thật, có phải có ý vào cung làm nữ quan?"
Lời này ngoài sáng trong tối gì đều có ý trào phúng rất rõ ràng, Thường Nhuận Chi không có lên tiếng giải vây, chính là muốn nhìn thử Tần Lại Sư sẽ đối đáp ra sao.
Tần Lại Sư lạnh nhạt cười: "Phu nhân khen trật rồi, như tiểu nữ không thể xưng là đọc nhiều sách vở, chỉ có điều khi mắt tổ mẫu không được tốt, đọc sách cho tổ mẫu nghe. Còn về việc vào cung làm nữ quan, tiểu nữ lại thấy luyến tiếc tổ mẫu."
Vị phu nhân kia ngượng ngùng nói: "Tần cô nương hiếu thuận."
"Ngài quá khen."
Thường Nhuận Chi nhếch môi.
Cô nương này không chịu thua thiệt, dẫn câu chuyện đến chữ "Hiếu", người khác không thể nói nàng nửa câu sai.
Hiển nhiên Tần phu nhân rất vừa lòng biểu hiện của Tần Lại Sư, cười nói: "Thái phi cùng vương phi thứ lỗi, Lại Sư từ nhỏ không có cha nương, trong phủ chỉ có một hài tử là nàng, cho nên rất ỷ lại lão thân, nàng luyến tiếc lão thân, lão thân cũng luyến tiếc nàng."
Thường Nhuận Chi lý giải gật đầu.
Tiến triển về sau tiệc thưởng mai, cho dù là nhân tinh cũng nhìn không ra Vinh quận vương phi đặc biệt thích vị cô nương nào.
Lúc tiễn các nàng về, Vinh quận vương phi càng không có mờ mịt ám chỉ đôi câu cùng ai.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng bọn họ đều hiểu, trưởng tử của Vinh quận vương có lẽ các nàng không có cơ hội, nhưng không sao cả, nhìn hôm nay xem, Vinh quận vương phi cũng không phải người khó thân cận. Con đường này, vẫn có thể tiếp tục phát triển.
Tổ tôn Tần gia ngồi ở trong xe ngựa, Tần phu nhân thở dài.
"Lại Sư à, sau cháu lại nói thật mọi chuyện cùng vương phi chứ, mỗi ngày xem trướng tuần tra cửa hàng... Đương gia phu nhân, rất nhiều người đều không đồng ý con dâu quá mức cường thế."
Tần Lại Sư kéo chăn hồ cừu đắp lên đùi cho Tần phu nhân, nói: "Chẳng lẽ người muốn cháu gái nói dối vương phi sao? Nếu Vương phi thấy cháu gái thích hợp, tất nhiên muốn đi hỏi thăm. Cháu gái muốn giấu chỉ có thể giấu nhất thời, cần gì như vậy."
Tần phu nhân có chút tiếc nuối: "Cháu cái gì cũng tốt, mệnh lại không tốt, liên lụy phiền hà từ cha mình. Nhà ta khó có cơ hội được phủ Vinh quận vương đưa thiếp mời, nếu cháu có thể được Vinh quận vương phi coi trọng thì tốt biết bao..."
Tần Lại Sư cười nhạt: "Tổ mẫu, đây không phải chuyện chúng ta có thể quyết định, lo lắng nhiều làm gì?"
"Cháu từ nhỏ đã có chủ ý... Chuyện hôn sự của cháu như lửa xém lông mày, ta làm sao có thể không lo?" Tần phu nhân sầu lo: "Thanh danh kén chọn của cháu đã lan thật xa, sau này sẽ càng khó tìm được nhà chồng tốt."
"Vậy thì cháu gái không gả nữa. Đã sớm nói qua, cháu gái chiêu cái chuế, tiếp tục ở nhà chăm sóc tổ phụ tổ mẫu. Đáng tiếc tộc nhân Tần thị không đồng ý, kế hoạch này bị bọn họ phá hủy, ngạnh sinh an bài lập kế tử." Tần Lại Sư thở dài: "Nhưng dù là vậy, thà thiếu chứ không thể ẩu, hôn sự của cháu, bọn họ đừng mơ làm chủ thay cháu."