Năm Thái Xương mười bảy, hạm đội tàu biển của Đại Ngụy rời cảng tám năm đã cập bến tàu kinh thành.
Lúc xuất phát ra khơi là năm đại hạm, lúc trở về nhiều thêm ba chiếc thuyền lớn, một chiếc lớn thu hoạch đồ vật hiếm lạ trong thời gian tám năm du liệt hải quốc, hai chiếc khác thì chở khách nhân nước ngoài, bao gồm một ít vương tôn quý tộc các nước.
Thái Xương đế cùng quần thần hân hoan ra nghênh đón Nam Bình vương trở về.
Xa cách tám năm, Nam Bình vương còn gầy hơn trước, người cũng đen đi, phỏng chừng là trên đường rất không thoải mái, chỉ có điều tinh quang trong mắt hắn lại không hề biến mất, thần thái cả người vô cùng sáng láng, khí chất càng thêm nội liễm.
Thái Xương đế ra đón, Nam Bình vương tiến lên hai bước quỳ xuống, trầm giọng nói: "Hoàng huynh, thần đệ may mắn không làm nhục sứ mệnh."
"Tốt, tốt lắm!" Thái Xương đế dìu hắn đứng dậy, cẩn thận đánh giá: "Trên đường vất vả rồi."
Thường Nhuận Chi nhìn về phía bọn họ, nàng muốn tìm tiểu tử Thường Âu.
Chỉ chốc lát nàng đã nhìn thấy Thường Âu, hắn đang trò chuyện cùng một nữ tử dị tộc, bên cạnh còn đứng một oa nhi rất dễ thương khoảng chừng ba bốn tuổi, vừa nhìn đã biết là con lai.
Thường Nhuận Chi cả kinh, Nhạc Nhạc bây giờ cũng đã trưởng thành nàng nhìn thấy tứ cữu cữu, bèn nói: "Nương, tứ cữu cữu ở kia!"
Thường Nhuận Chi lúng ta lúng túng đáp, Nhạc Nhạc thì bồn chồn hỏi: "Cữu cữu đang nói chuyện với ai thế?"
Trong lúc vô tình Thường Âu vừa vặn đón nhận ánh mắt tỷ tỷ nhà mình.
Hắn nhếch miệng cười, cúi người ôm lấy oa nhi, sau đó quàng vai nữ tử dị tộc bên cạnh, ý kia vô cùng rõ ràng.
Nhạc Nhạc hít một hơi nói: "Nương, tứ cữu cữu đã thành thân ở hải ngoại!"
"Ừ, đúng vậy..." Thường Nhuận Chi gật đầu, không ngờ Thường Âu thật sự tìm được tức phụ ngoại quốc...
Ái chà, hài tử của hắn lớn lên cũng thật xinh đẹp.
Thường Nhuận Chi khẩn trương muốn ôm oa nhi kia, vô cùng thân thiết.
Thái Xương đế hàn huyên cùng Nam Bình vương hồi lâu, hoàng hậu nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng Nam Bình vương phi, nghi hoặc nhìn Nam Bình vương.
Nam Bình vương bình tĩnh nói: "Năm Thái Xương mười bốn, nàng đã chết vì bệnh, an táng tại quê hương của Y Tác Ngõa."
Nam Bình vương quay đầu nhìn lại, nói: "Hiện tại Y Tác Ngõa là thê tử của Thường Âu."
Hoàng hậu thổn thức: "Nam Bình vương nén bi thương."
"Hoàng tẩu không cần lo lắng, đây là chuyện mà ta và nàng ấy đã từng nghĩ tới, không phải chuyện không thể chấp nhận." Nam Bình vương rất thản nhiên, nhìn Thái Xương đế: "Theo thần đệ đến đây, còn có vài bằng hữu hải ngoại, bọn họ đều muốn đến trải nghiệm văn minh Đại Ngụy ta, cho nên đi theo thần đệ, hoàng huynh vẫn nên mau chóng để thần đệ thành lập một tổ tiếp đãi khách ngoại, tận tình chiêu đãi họ. Thần đệ cảm thấy, có thể triển khai cùng mậu dịch hải ngoại."
Thái Xương đế gật gật đầu, an bài người chiêu đãi khách, còn mình thì triệu Nam Bình vương vào cung trò chuyện.
Trong điện Cần Chính, Thái Xương đế ngồi phía trên, Vinh quận vương cùng Nam Bình vương phân ra ngồi hai bên trái phải, còn Tam hoàng tử Lưu Cảnh Long đã được phong vương thì đứng bên cạnh Thái Xương đế.
Nam Bình vương chậm rãi kể: "Hành trình của chúng đệ dọc theo lục địa bên cạnh, không dám cách lục địa đó quá xa, học hỏi không ít phong tình của dân tộc khác. Thần đệ không thể không nói, hoàng huynh an bài việc ra khơi lần này, xác thực ý nghĩa bất phàm. Theo thần đệ thấy, nếu Đại Ngụy chúng ta chỉ khư khư chú ý đến cảnh nội như trước, sợ là không lâu nữa, sẽ bị các quốc gia bên kia xâm chiếm. Thần đệ mượn cơ hội lần này, vực dậy dương oai, khiến cho đám ngoại quốc đầy dã tâm kia có chút kiêng kị."
Sắc mặt Thái Xương đế trở nên ngưng trọng: "Chỉ giáo cho?"
"Ý của thập nhị đệ chẳng lẽ muốn luyện hải binh đi xâm chiếm các quốc gia hải ngoại?"
"Đúng vậy." Nam Bình vương thận trọng gật đầu: "So với chúng ta, dân chúng của bọn họ có lẽ càng khốn khổ hơn, tài nguyên thiếu hụt, vì thế bọn họ tận lực nghiên cứu phát triển vũ khí giản dị lại có lực sát thương cực mạnh, đi cướp tài nguyên bên ngoài. Theo thần đệ thấy, trình độ chế tạo vũ khí của họ, có lẽ ở trên chúng ta.”
Thái Xương đế không khỏi chậm rãi thở một hơi.
"Nếu ngoại bang ngày càng mạnh, Đại Ngụy chúng ta sẽ nguy." Thái Xương đế nhíu mày trầm tư.
Nam Bình vương nói: "Xem xét tình thế bây giờ, nếu muốn cấm lưu thông biển, chỉ có thể luyện hải binh ngăn chặn ngoại
bang. Bây giờ, phải bắt đầu luyện quân, tích cực tăng tốc rèn hỏa khí, nếu như ngày đó thực sự đến, cũng không đến nỗi không có lực phản kích."
Lưu Cảnh Long thấy Thái Xương đế trầm tư, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: "Thập nhị thúc, ta có một chuyện không rõ. Ngoại bang đã nhìn thấy thuyền của thập nhị thúc, tại sao còn có thể để người trở về, báo tin cho chúng ta?"
"Thuyền của chúng ta đến nơi, dân sinh ở đó có một số nhiệt tình thân cận cũng có một phần phòng bị chống cự. Nếu thấy tình huống không đúng, tự nhiên chúng ta phải kịp thời rời khỏi đó."
Lưu Cảnh Long gật đầu, nhìn Thái Xương đế nói: "Phụ hoàng, nhi thần nhận thấy, đã có hạm đội, tất nhiên phải luyện hải quân, công tác phòng bị cũng nên triển khai. Nhưng mà chỉ ngồi chờ người ta đến xâm phạm mới phản kích thì không được, không thể đối đãi như người Tiên Ti năm đó, hai việc này khác nhau, thực không thể thực hiện. Chúng ta nên tiếp tục phát triển giao lưu cùng ngoại bang, học tập kĩ thuật chế tạo hỏa khí của họ, đợi đủ thời cơ, xuất phát chinh phạt những tiểu quốc ngoại bang vào lãnh thổ Đại Ngụy ta, chẳng phải rất tốt sao?"
Mấy năm gần đây khi chấp chính Thái Xương đế đã bắt đầu xu hướng lấy ổn làm chủ, còn quyết định này của Lưu Cảnh Long chứng tỏ hắn là tân hoàng đế dã tâm bừng bừng.
Giang sơn này cuối cùng sẽ giao vào tay hắn, hắn cố ý muốn mở rộng ranh giới, Thái Xương đế cũng không phản đối, nhưng chỉ sợ mình xem nhẹ thực lực đối thủ, đưa dê vào miệng cọp.
Thái Xương đế suy tư thật lâu, nói: "Cứ luyện hải binh trước đã, chuyện khác, chờ sau khi quen thuộc cùng người ngoại bang, lại quyết định cũng không muộn."
Hắn nhìn Lưu Cảnh Long, vui mừng nói: "Có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng nên quá đề cao mình. Muốn đi phải đi từng bước, đi quá vội vàng, rất dễ té ngã."
Lưu Cảnh Long gật đầu xác nhận.
Trong kinh thành dạo gần đây có rất nhiều người kì quái, mặc dù mọi người đã quen nhìn bộ dạng của người Tây Vực, nhưng đối với dung mạo của người ngoại bang vẫn có chút khó tiếp nhận.
Bọn họ nói chuyện, dân chúng kinh thành nghe được nhưng không thể hiểu.
Thường Nhuận Chi lại vô cùng cao hứng, trên thế giới này, lại có cả người da đen và người da trắng, ngôn ngữ của bọn họ, cũng không giống nhau, chỉ có điều vẫn có thể nghe được là hệ thống chữ Latin.
Thê tử của Thường Âu là người da trắng, mái tóc bạch kim, mắt xanh, Thường Nhuận Chi cảm thấy rất đẹp, nhưng rất nhiều người Thường gia vẫn chưa thể tiếp nhận.
Chẳng qua ai bảo người ta đã sinh hài tử, nhi tử Thụy Lôi của bọn họ dù còn nhỏ, nhưng lại chính là người phiên dịch cho phụ thân và mẫu thân mình với người trong nhà.
Khi Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đến Thường gia, liền nhìn thấy mọi người đang vây quanh Thụy Lôi nói cười vui vẻ, đại khái là chưa từng thấy qua vẻ ngoài của trẻ con ngoại quốc, lại còn là người nhà, cho nên vừa tò mò vừa thích thú.
Thụy Lôi rất hướng ngoại, nhìn thấy lại có người đến, liền thoải mái chào hỏi: "Hello!"
Lưu Đồng cũng đáp lại hắn "Hello".
Bởi vì có hai chiếc thuyền người ngoại bang đến Đại Ngụy, Thái Xương đế mở đại sứ quán giải quyết vấn đề ăn mặc đi lại của họ. Lưu Đồng qua lại lâu ngày, nên cũng học được chút ngôn ngữ của bọn họ.
Nghe Nam Bình vương kể lại hành trình vượt biển, đối với miêu tả của hắn Lưu Đồng rất thích thú, cũng có chút ý định mở rộng tầm mắt.
***