Nói đến đây, Thụy vương lại tiếc nuối nói:
"Đầu gỗ này, nhưng là có thể cho ngũ tẩu đệ mài sơ, cũng không biết lúc nào rảnh rỗi mà hoàn công."
"Ngũ ca!"
Lưu Đồng vừa vội vừa tức, tâm tình nguyên bản vốn có chút nhảy nhót, cũng bởi vì chuyện của Thụy vương mà lo lắng chen ngang.
"Không cần lo lắng."
Thụy vương cười cười, hỏi Lưu Đồng:
"Đúng rồi, đệ đột nhiên tới là có chuyện gì?"
Lưu Đồng cũng không tốt nói chuyện của mình, bỗng chốc chỉ cảm thấy tâm tình cái gì cũng không có.
Thụy vương so với hắn nhìn thông suốt hơn nói:
"Luôn có người phải làm việc này, cố hết sức không lấy lòng làm chuyện xấu... Ta đi làm, cũng không có gì."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thụy vương đến gần Lưu Đồng, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Chút chuyện ấy ta còn có thể ứng phó, đệ không cần quá mức lo lắng. Cùng lắm thì chính là, sau khi Thái tử khởi phục lại thiết kế ta một lần. Vừa vặn, ta cũng rơi cái thanh nhàn. Còn nữa, Thái tử cũng sẽ không thể làm quá mức, tốt xấu còn có phụ hoàng nhìn mà, hắn sẽ không nguyện ý ở trước mặt phụ hoàng gánh cái danh bạc tình với huynh đệ."
Lưu Đồng cảm thấy Nguyên Vũ đế bất công quá mức, trong lòng rất là khó chịu.
Nhưng hắn biết mình nhiều lời vô ích, chuyện mà Thụy vương quyết định, đệ đệ là hắn đây, liên tục khuyên cũng tuyệt không hai lời.
Chỉ có thể tin tưởng, Thụy vương có năng lực có thể xông qua đống hỗn tạp này.
Thụy vương vừa cười vừa hỏi hắn:
"Hôm nay, đệ đến đây có chuyện gì sao? Mới vừa rồi khi đệ bước vào, ta còn nhìn đệ thần thái sáng láng."
Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, hắn còn tưởng rằng mình tiến vào, ngũ ca hắn luôn luôn vội vàng làm nghề mộc hoạt, căn bản không chú ý hắn.
Lưu Đồng gãi gãi đầu, liền kể chuyện chính mình vào cung tìm Hiển tần, cầu Hiển tần hỗ trợ, còn tính toán đi tìm quý phi nương nương nói chuyện.
"Đệ muốn chốt xuống hôn sự, thời điểm tốt nhất cũng chính là lúc này..."
Lưu Đồng nhẹ giọng nói:
"Thái tử bị giam cầm, nói vậy ở dưới mí mắt phụ hoàng, hắn cũng không dám làm nhiều động tác nhỏ. Thừa dịp hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, đó là thời cơ hắn quản không đến trên đầu đệ, đệ muốn nhanh chóng định xuống hôn sự, cũng miễn cho lo lắng đề phòng, sợ một ngày kia phụ hoàng đột nhiên lại tứ hôn cho đệ."
Lần trước Nguyên Vũ đế đột nhiên tứ hôn, cũng chưa từng hỏi qua ý kiến Lưu Đồng. Thái tử nhấc lên đích nữ Mạc gia, nói nhìn cửu đệ đã đến tuổi, nên thành hôn, Nguyên Vũ đế còn nói Thái tử hữu ái huynh đệ, lúc này liền nhường quý phi phái người đi điều tra tin tức liên quan tới đích nữ Mạc gia, tin tức trở về rất vừa lòng, Nguyên Vũ đế cao hứng ban hôn.
Từ đầu tới đuôi, đều không muốn nói trước với Lưu Đồng một câu.
Đối với chuyện này, trong lòng Lưu Đồng rất không thoải mái.
Thụy vương nghe vậy suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Chính xác, Thái tử cũng bị giam cầm một tháng, chuyện này là do miệng vàng lời ngọc của phụ hoàng hạ, không có khả năng sửa đổi. Một tháng này đúng là thời cơ tốt nhất. Bất quá —— "
Thụy vương nghi hoặc nói:
"Chỗ mẫu phi hứa sẽ giúp đệ nói tốt ngược lại cũng thôi, nhưng chỗ quý phi nương nương, làm sao đệ dám chắc chắn bà ta có thể giúp đệ chứ? Ta ngược lại không biết từ khi nào đệ lại có giao tình với quý phi nương nương nha."
Trong lúc nhất thời Lưu Đồng có chút trầm mặc, nửa ngày sau mới nói:
"Đệ và quý phi nương nương không có giao tình, bất quá là... Có chút điều kiện, có thể bàn cùng bà ta."
Thụy vương càng thấy kỳ quái, hồ nghi nhìn chằm chằm Lưu Đồng, nói:
"Tiểu Cửu đã trưởng thành, có chút bí mật cũng không nói với ngũ ca rồi."
Lưu Đồng nhếch miệng cười cười, nhưng nụ cười này rõ ràng thập phần giả dối.
Thụy vương cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
"Chính đệ phải chú ý đắn đo đúng mực, ta cũng không cần quá mức lo lắng cho đệ. Tốt xấu gì đây cũng là hôn sự của đệ, tất nhiên đệ so với ta còn muốn để bụng."
Lưu Đồng cười cười:
"Ngũ ca chờ uống trà em dâu đến nơi."
Thụy vương nhíu mày nói:
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó vẫn là muội thê của ta đấy nhé."
"Gả cho đệ, trước hết là tiểu em dâu, sau đó mới là muội thê."
Lưu Đồng nở nụ cười, thấy Thụy vương lộ vẻ mặt mệt mỏi, nhân tiện nói:
"Ngũ ca, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, bồi ngũ tẩu nhiều nhiều chút. Kế tiếp một đoạn ngày... Sợ là, sẽ có một trận đánh ác liệt."
Thụy vương gật đầu, nhéo nhéo mi tâm:
"Đúng vậy, quan viên ở Hộ bộ này... Đều là mấy tên giảo hoạt, cũng không dễ tiếp xúc."
Lưu Đồng tự biết mình cũng giúp không được Thụy vương cái gì, thức thời cáo lui.
Trở lại phủ Cửu hoàng tử, Hoa Trạch đã trình lên sổ sách thu chi trong phủ Hoàng
tử.
"Năm trước, bổng ngân lộc mễ của gia đã đi một nửa, đại đầu vẫn là dùng ở Tây Vực bên kia..."
Hoa Trạch thấp giọng nói:
"Bất quá, gia nhiều năm liên tục ngầm giúp đỡ dân chúng Tây Vực như vậy, nhưng cũng không có người biết là gia làm việc này."
Cửu hoàng tử nhíu mày, nói:
"Ta giúp người Tây Vực, không phải vì yếu nhân cảm kích báo đáp."
Cửu hoàng tử khép lại sổ sách, suy nghĩ một chút nói:
"Mã thượng chính là thu hoạch vụ thu, sau khi thu hoạch vụ thu sẽ kiểm kê nhập quốc khố, một năm bổng ngân lộc mễ này triều đình cũng sẽ phát xuống dưới. Trong khoảng thời gian này... Ngươi để người ta quét dọn trong phủ một chút, chủ viện bên kia cũng nên thu chỉnh một phen, nên đặt mua gì đó, đặt mua tốt lắm."
Hoa Trạch sửng sốt, liếc mắt nhìn Hoa Hạo, hỏi:
"Ý của gia là..."
Lưu Đồng cười cười:
"Đại khái không bao lâu nữa, trong phủ muốn có việc vui."
Hoa Trạch nhất thời kinh hỉ nói:
"Gia muốn kết hôn Hoàng tử phi ạ?"
"Ừm."
Lưu Đồng vuốt cằm:
"Mặc dù chuyện này còn chưa có định, bất quá... Ta cũng nắm chắc vài phần. Trước chuẩn bị, không sai biệt lắm."
Lúc này, Hoa Trạch cao giọng đáp ứng, lập tức bị kích động đi tìm ma ma quản sự phân phó việc này.
Lưu Đồng để Hoa Hạo lui xuống, nằm trên sạp, suy tư đến lúc đó gặp quý phi nên làm sao cùng bà ta đàm phán việc này.
Hắn áp căn không biết là Hiển tần và phủ An Viễn hầu tiếp xúc sẽ có vấn đề gì.
Trong đầu nghĩ tới quý phi kia, Lưu Đồng liền không thể không hồi tưởng một màn năm đó Mạc thị lâm chung.
Mặc dù Mạc thị nhập phủ chỉ có hai tháng, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Đồng đối với nàng cũng không thể sinh ra cảm tình, nhưng Lưu Đồng tin tưởng đó là một nữ hài tử ngại ngùng nội hướng tới cực điểm.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nàng vào phủ luôn luôn ở tại chủ viện dưỡng thương, Lưu Đồng cũng không phải người cầm thú, tự nhiên sẽ không ở lúc nàng dưỡng thương mà động phòng cùng nàng.
Tuy rằng như vậy, nhưng Lưu Đồng và Mạc thị vẫn ở chung rất hòa hợp.
Lưu Đồng luôn luôn là người mềm lòng, mặc dù không vừa lòng với cọc hôn sự này, nhưng hắn không phải là người giận chó đánh mèo.
Đã cưới thê trở về, hắn đương nhiên sẽ hảo hảo đợi nàng.
Huống chi lần đầu tiếp xúc với Mạc thị, Lưu Đồng cũng không thấy phản cảm với nàng.
Tuy rằng còn không phải phu thê chân chính, nhưng thừa dịp khi Mạc thị dưỡng thương mà bồi dưỡng cảm tình, Lưu Đồng cũng nguyện ý.
Mỗi ngày cùng nhau dùng ngọ thiện và bữa tối, chỉ cần có lúc ở không, Lưu Đồng đều sẽ ở chung với Mạc thị.
Nguyên bản Mạc thị trầm mặc ít lời, suốt ngày nói nhiều cũng chỉ hai câu, nhưng lúc Lưu Đồng cùng nàng tiếp xúc, dần dần Mạc thị cũng sẽ đáp lại Lưu Đồng một hai câu, khi đối mặt Lưu Đồng, cũng sẽ ngượng ngùng cười.
Chính là ma ma bên người Mạc thị rất nghiêm khắc, mỗi khi phu thê bọn họ ở chung một chỗ, ma ma kia đều phụng phịu đứng ở giữa.
Có vài lần, Lưu Đồng muốn đuổi ma ma mặt lãnh kia đi ra, lại cảm thấy Mạc thị không có hé răng, không tốt hạ thấp mặt mũi của nàng, mỗi lần chỉ có thể nhịn.
Trừ bỏ điểm không thoải mái đó, Lưu Đồng cũng không có cái gì không vừa lòng.
Lưu Đồng cho rằng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, lại không nghĩ rằng, đột nhiên có một ngày, Mạc thị trọng bệnh.