Tống Chi khuôn mặt mộng bức nhìn thân ảnh Trần Quốc Hưng đang đại chiến trên lôi đài, mới mấy năm thiếu niên có gương mặt bình thường ấy nay đã đứng trên cao tranh tài tiến vào vòng trong của tứ bảng tranh tài, vậy mà Tống Chi nàng chỉ đánh hai trận liền bị loại không thể tiến thêm, bây giờ chỉ biết ngước mắt nhìn những người khác tỏa sáng, trong lòng một trận ảo não không thôi.
Trần Quốc Hưng bị Lục Hầu Hóa Linh của Diệp Minh Vương đánh cho tối mặt, đao ảnh ngập trời đánh tới phía Lục Hầu liền bị đánh tan bởi những cây thiết côn, Trần Quốc Hưng sầm mặt cứ như vậy chẳng biết bao giờ mới thắng nổi, cuối cùng vẫn là phải xuất ra đại chiêu mới được.
- Vạn Đao Quy Nhất.
Trần Quốc Hưng thúc dục nguyên lực tinh thần lực vận chuyển, U Minh Song Đao nhân bắt đầu số lượng đao ảnh càng ngày càng nhiều, cho đến khi đao ảnh đạt đến số lượng vạn thanh Trần Quốc Hưng tay kết ấn liền chỉ về hướng Diệp Minh Vương.
“ Đi.
”
Vạn thanh đao nối đuôi nhau bay vèo vèo lao tới hướng Diệp Minh Vương đang đứng, ở bên dưới lôi đài những tu sĩ cũng bàn luận sôi nổi, vậy mà Tiêu Hạo này lại có thể ngưng tụ ra vạn đạo đao ảnh, nguyên lực cùng tinh thần lực phải hơn xa những người khác mới có thể làm như vậy, trên đài cao đám trưởng lão cũng gật gù khen ngợi.
Lục Hầu liền đứng chặn trước mặt Diệp Minh Vương, sáu cánh tay đồng loạt vung gậy đánh nát đao ảnh lao tới, càng ngày càng nhiều đao ảnh đánh tới Lục Hầu tốc độ thiết côn trong sáu cánh tay cũng càng ngày càng nhanh hơn, Trần Quốc Hưng thúc dụng nguyên lực tinh thần tiếp tục ngưng tụ đao ảnh tấn công đối thủ, hắn muốn vật chết đối phương bằng số lượng.
Cả hai bên kiên trì một bên tấn công một bên phòng thủ, trận đấu tiếp tục duy trì nửa canh giờ, Lục Hầu Hóa Linh có vẻ không được nguyên lực bổ sung một cách đầy đủ tốc độ liền giảm dần, thỉnh thoảng liền có đao ảnh cắm lên người Lục Hầu, Trần Quốc Hưng khóe miệng hơi nhếch lên, nếu để so đấu về nguyên lực hắn hơn đối phương một phần vì tu vi của hắn đã là Kim Đan Đỉnh Phong chỉ thiếu chút nữa liền đột phá Bán Anh, còn Diệp Minh Vương chỉ có tu vi Kim Đan Tầng Chín Hậu Kỳ, so về nguyên lực thì yếu hơn hẳn không chỉ một phần.
Diệp Minh Vương cũng nhận ra điều này, nguyên lực của đối phương dồi dào hơn bản thân, cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ bị đối phương bào mòn hết nguyên lực, Diệp Minh Vương liền bắt đầu chuyển từ thế phòng thủ sang thế tấn công, Lục Hầu đồn lực đánh ra một hư ảnh thiết côn to lớn đẩy lùi đao ảnh rồi biến thành cây thiết côn trở về trong tay Diệp Minh Vương.
- Nhất Bổng Phá Thiên Sơn.
Diệp Minh Vương nắm chặt thiết côn dơ lên cao, hư ảnh Lục Hầu xuất hiện bao trùm lấy cả người Diệp Minh Vương vào bên trong, sau đó một côn ảnh to lớn đánh thẳng xuống phía Trần Quốc Hưng, đao ảnh ở bên trong khí thế do côn ảnh to lớn phát ra đều bị đánh nát vụn, Trần Quốc Hưng định thi triển Lôi Phong Thiểm Bộ tránh né một côn này nhưng phát hiện cả người bị khóa chặt không thể di chuyển, trong lòng kinh hãi khí cơ khóa chặt như vậy liền chỉ có thể là thần thông.
“ CMN đá phải c*t thật.
”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt nhìn côn ảnh mang theo bá khí đánh xuống, khẽ thở dài một cái trong tay xuất hiện pháp khí bao tay hắc thủ, một trảo chộp ra, một trảo ảnh màu đen ngưng tụ bắn ra nhanh chóng chộp lấy côn ảnh đang đánh tới, nhưng sau đó trảo thủ nhanh chóng bị côn ảnh đánh nát vụn, côn ảnh to lớn liền đánh xuống Trần Quốc Hưng.
“ ẦM! ”
Mặt lồi đài chia năm sẻ bảy nứt vỡ lan ra khắp cả lôi đài, đất đá bay tứ tung kình phong thổi vù vù, sau một kích côn ảnh từ từ tiêu tán, mọi người bên dưới liền chăm chú nhìn vào trung tâm nơi mà côn ảnh đánh xuống.
“ Một côn như vậy chắc chắn không phải là chiêu thức bình thường.
”
“ Là thần thông của Diệp Minh Vương.
”
“ Người này như vậy mà đã lĩnh ngộ thần thông, quả nhiên là kì tài.
”
Khi bụi đất tản đi, Trần Quốc Hưng nằm co giật dạng tứ chi ở dưới hố sâu, hắn trong lòng cũng là một trận chán nản, thật sự là không tránh nổi, khí cơ bị khóa chặt không thể di chuyển, giống như bị định thân vậy khó chịu hết sức, khẽ đứng dậy phủi phủi bụi trên bộ y phục đã rách tơi tả của mình, đưa tay lau đi máu đỏ ở khóe miệng, một côn vừa nãy quả thật cũng không hề dễ chịu,