Trần Quốc Hưng quay đầu lại nhìn thiếu niên mặt trắng đang đứng đực mặt ở bậc thang thứ bảy nghìn liền nghi hoặc, nhìn vẻ mặt như vừa hút cháy cóng thế kia hiển nhiên là đang bị phê đá rồi, tại sao hắn không có gặp ảo cảnh gì gì đó nhỉ, nghĩ một hồi liền đổ cho đạo tâm hắn kiên định cùng tác dụng của Luyện Tâm Thạch, rồi cứ thế bước lên bậc thang.
“ Năm đó chúng ta cũng là một dạng bò lên trên, nhưng sao hiện tại ta cảm giác thế quái nào mà Vạn Thạch Sơn dễ đi thế nhỉ?”
Trưởng giáo Tống Thành Sơn vuốt râu đen dưới cằm một mặt mộng bức nhìn Trần Quốc Hưng đang như đi dạo hậu hoa viên thế kia, những trưởng lão khác cũng là một mặt như vậy, một thái thượng trưởng lão lên tiếng.
“ Năm đó ta dành được vị trí đệ nhất nội môn cũng là bò bằng cả tứ chi mà lên, đến bậc thứ chín nghìn chín trăm chín mươi là không thể chịu nổi nữa rồi, những người khác cũng chẳng có ai bò lên cao được hơn ta liền dành đệ nhất, đừng nói tới chuyện so tài trên lôi đài trên đỉnh, trong lịch sử mấy chục vạn năm của Cửu Đầu Giáo người bước lên lôi đài so tài chỉ có hai người, năm đó vị trí đệ nhất không phân, liền sau này hai người một cặp phu thê liền mang Cửu Đầu Giáo từ một tông môn trung đẳng bước lên đỉnh cao nhất lưu tông môn Nam Châu, còn về phần lai lịch của Vạn Thạch Sơn thì chẳng ai rõ, nó có ở Cửu Đầu Giáo từ bao giờ, thế hệ sau này chỉ biết cách sử dụng không biết lai lịch cụ thể, năm nay quả nhiên là đại hồng phúc của Cửu Đầu Giáo, tên Tiêu Hạo này phải trọng điểm bồi dưỡng, ta sẽ cùng những lão tổ khác bàn chuyện cho hắn tiến vào hàng ngũ hạch tâm đệ tử.
”
Những người khác ánh mắt cũng lộ ra thần sắc nóng bóng nhìn Trần Quốc Hưng đang đi lên, ở cấp bậc như bọn họ lợi ích của cá nhân cũng chỉ có một phần nhỏ, còn lại đều dành tâm tư cho tông môn, đệ tử tỏa sáng bản thân những bậc trưởng bối như bọn họ trong lòng còn cảm thấy vui mừng, hạch tâm đệ tử chính là những đệ tử có thiên tư nhất mới được tiến vào, tông môn dốc hết sức bồi dưỡng hưởng thụ tài nguyên tốt nhất cho đệ tử hạch tâm, sau này những đệ tử này trưởng thành sẽ góp thêm sức mạnh cho tông môn, đây là một quan hệ có qua có lại cả hai bên đều đạt được lợi ích, tuy nhiên lòng ngươi khó dò cũng có một số kẻ được tông môn nuôi lớn cứng cáp liền quay lưng phản bội, chuyện như vậy cũng không phải hiếm.
Những đệ tử ở bên dưới cũng là ngước ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hưng, trong lòng có ghen tị có thật sự hâm mộ, sự cố gắng của ngày hôm nay không nhất định ngày mai sẽ mang lại vinh quang, nhưng để khi nhìn lại ta vẫn luôn mỉm cười vì những gì ta đã làm ngày hôm qua.
( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.
com mong độc giả đọc ở các wep khác qua wep chính thức ủng hộ tác giả, cảm ơn.
)
Trần Quốc Hưng hít một hơi sâu cảm nhận không khí, một cảm giác sảng khoái tràn ngập cơ thể, bỏ qua sức ép bản thân bỏ qua những áp lực tinh thần, ta vẫn có những giây phút yên bình trong những mớ ồn ào cuộc sống, đôi khi chẳng có sức mạnh chẳng có tiền bạc nhưng hãy luôn mỉm cười cố gắng vì ngày mai hoặc ngày kia chúng ta cũng sẽ có những gì mà mình mong muốn, bất quá nếu quá ảo tưởng sức mạnh cũng không nên, mỗi người đều có sứ mệnh riêng của mình tập chung làm tốt sứ mệnh của mình là được, đừng ảo tưởng phải làm những việc to lớn như giải cứu những con nghiện, chống lại sự xâm lược của bọn ngu, hay những điều to lớn khác, vì bản thân mình nhỏ bé hơn những gì mà bản thân tưởng tượng rất nhiều.
Mở mắt ra Trần Quốc Hưng nhìn một đồi cỏ xanh rộng lớn trập chùng nghiêng ngả trong những cơn gió, bốn phía đều là những đồi cỏ với bầu trời xanh thẳm, cảnh đẹp như trong tác phẩm thơ ca, bất quá với Trần Quốc Hưng cảnh này không có đẹp, bởi vì hắn sống ồn ào quen rồi, hiện tại lại ném hắn tới một nơi đồng không mông quạnh một mình cô đơn như vậy, chẳng mấy chốc liền chán ngắt chứ chẳng có yên bình thơ ca gì đâu.
Phía xa xa một thân ảnh mặc y phục màu trắng ngồi trên một đồi cỏ thả mình vào trong làn gió, Trần Quốc Hưng nheo nheo măt đoán là nam hay nữ một chút, nữ thì còn đỡ mà nam có mà chán chết, bởi vì hai nam nhân xa lạ làm quái gì có chuyện gì để nói với nhau, ngoài việc nhìn, thấy ngứa mắt rồi đấm.
“