Trần Quốc Hưng là người được hạng nhất, thiếu niên mặt trắng tên Hạ Ngô dành hạng nhì, còn Nam Tư Uyển dành hạng ba, ba người lên đài cao chính thức nhận phần thưởng mà tông môn ban, là mấy kiện linh khí cùng đan dược, bất quá đối với Trần Quốc Hưng cũng không ra gì cả.
Sau đó nội môn tranh tài chính thức khép lại, ở những góc khuất có những ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Quốc Hưng, khóe miệng đều lộ ra nụ cười ý vị.
“ Hạch tâm đệ tử, Tiêu Hạo chờ ngươi tiến vào ta sẽ nghiền ép ngươi.
”
Trần Quốc Hưng còn chưa biết được chuyện mình sắp được tiến vào hạch tâm đệt tử danh sách thì đã có một đám hứng thú với hắn, nếu biết hắn nhất định cũng chẳng ngại van chạm, đến là đón đánh không lại liền trốn.
“ Ca ca ngưu bức, lúc người ca ca nổ tung ta nghĩ ca ca đã chết rồi.
"
Tống Như Ngọc ôm lấy cánh tay của hắn rồi lắc lắc, Trần Quốc Hưng dơ tay xoa đầu tiểu muội muội nhặt được này yêu thương nói.
“ Ca ca của muội nào có chết dễ như vậy cơ chứ.
”
“ Vậy ở trên đỉnh núi có gì vậy ca ca?”
“Một tấm bia đá cùng hai cái tên cũng chẳng còn có thứ gì khác.
”
“ Vậy mà phụ thân nói với ta trên đó tồn tại bảo bối.
”
Trần Quốc Hưng bĩu môi, bảo bối nào chứ hắn có thấy đâu, có lẽ là cái ao nước mà hắn bị nhấn vào trong đó, đúng rồi Tử Y còn nói lấy hai phần tiên dịch gì đó, chắc là cái ao nước mà hắn bị kéo vào, cảm nhận cơ thể một chút liền mỉm cười ngẩn ngơ, chẳng biết thân thể đã đột phá Linh Thể Trung từ bao giờ, bản thân đến bây giờ mới nhận ra sự khác thường, mỗi lần đột phá thân thể là hầu như tất cả da thịt máu huyết cũ đều được loại bỏ, rồi sau đó mới sinh ra máu thịt mới, cái này giống như gần như là thay cả thân thể rồi, còn mỗi cái khung xương là chưa thay thôi, cơ thể biến đổi cũng cần một thời gian để làm quen.
“ Vậy muội thích gì trong bảo khố ta liền lấy cho muội?”
Tống Như Ngọc trầm tư một lúc thật sâu liền nói.
“ Muội muốn một thanh phi kiếm thật đẹp mắt.
”
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, con gái thật là công dụng thì chẳng thấy để ý toàn để ý tó mấy cái màu mè mà chẳng tốt gì cả, khẽ nhăn mặt nói.
“ Phi kiếm? Phụ thân muội không có cho muội sao?”
Trong Thiên Địa Ấn còn một đống vũ khí, phi kiếm cũng là một đống lớn đủ thể loại nếu muội muội thích hắn liền lấy cho đối phương tàm tạm mấy chục kiện.
“ Bên trong bảo khố có kiếm các, nơi đó cất giữ toàn thanh kiếm cực phẩm linh khí trở lên, khí linh cũng đã sinh ra muội muốn kiếm ở đó, còn phụ thân cho muội cũng chỉ là mấy thanh kiếm linh khí trung phẩm.
”
Trần Quốc Hưng nghe xong liền gật đầu nói.
“ Được rồi nhất định sẽ lấy cho muội một thanh đẹp nhất.
”
“ Ca ca tốt nhất trên đời.
”
Ba người sau đó được một lão già dẫn đi đến phía chủ phong của Cửu Đầu Giáo, ngọn núi to lớn bao phủ bởi trong mây mù, trên núi còn có thác nước đổ ra chảy xuống bên dưới, cảnh sắc phải nói là tuyệt sắc cùng hùng vĩ.
Lão già dẫn ba người đi trên một con đường dẫn xuống hẻm núi, hai bên con đường núi là những bông hoa màu đỏ nở rộ tỏa ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ, thỉnh thoảng còn có những đàn bướm bay lượn cảnh sắc đẹp không kể siết, nắm tay người yêu mà đi trên con đường hoa này phải gọi là lãng mạn cực kì.
Đi đến cuối con đường là một cái hang, cả bốn người liền đi vào bên trong, đi qua miệng hang đen phía trước chỉ có một cái thuyền đơn sơ tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, ở chỗ bộc dây thuyền có một lão già đầu tóc bạc trắng như cước, ngồi im bất động như tượng.
“ Phạm lão, ta đưa bọn họ tới bảo khố lựa chọn phần thưởng.
”
Lão già dẫn ba người Trần Quốc Hưng đến đây cung kính nói vơi lão già ngấu cú đế kia, lão già râu tóc bạc trắng từ từ mở mắt, không gian như bị một ánh mắt của lão già chém đứt lìa ra, Trần Quốc Hưng cảm thấy cả người khó chịu khi bị ánh mắt kia quét qua, hắn che trước hạ bộ dùng ánh mắt như muốn nói, lão già ngươi vậy mà lại nhìn lén thân thể vàng ngọc của bổn thiếu gia.
“ Không tệ, mấy chục vạn năm mới có người thứ ba bước lên Vạn Thạch Sơn, lão già này cũng là còn sống, muốn nhìn thấy phong quang của ngươi, đừng làm mọi người thất vọng.
”
Trần Quốc Hưng khẽ bĩu môi, hắn biết bản thân siêu việt rồi không cần phải khen nếu không hắn sẽ bay lên trời mất lúc đó không cằn phải phi thăng nữa, sau đó ba người dưới sự phân phó của Phạm lão bước lên thuyền, Trần Quốc Hưng đặt chân lên thuyền mới há hốc cả mồm nhìn xung quanh, nơi này lại biến đổi thành một mặt nước rộng lớn nhìn bốn phía cũng chẳng thấy bờ đâu.
“ Ngồi cẩn thận rơi xuống hồ ta cũng không cứu được các ngươi đâu.
”
Trần Quốc Hưng