Trần Quốc Hưng hướng chủ phong bay đi, đến nơi thấy đám người đã tập chung đầy đủ chỉ còn mình hắn là đủ, chắp tay chào một vòng các trưởng lão tai to mặt lớn, sau đó hắn được đích thân trưởng giáo Tống Thành Sơn kéo qua một bên vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
“ Tiêu Hạo lần này đi vào Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần ngươi phải cẩn thận, hazz ta khuyên không được nha đầu Như Ngọc, an nguy của nó liền trông cậy vào ngươi.
”
Trần Quốc Hưng không có sĩ diện họ hứa làm gì, ai biết trong đó có gì nguy hiểm hay không, bộ dạng khó coi nói.
“ Trưởng giáo Hoang Sơn Cổ Miếu hung hiểm vạn phần, đệ tử sợ bản thân đệ tử kém cỏi, liền sợ ngay cả tính mạng bản thân cũng khó giữ, chỉ sợ! ”
Nói đến đó liền dừng lại, nếu Tống Như Ngọc đã quyết định đi hắn nhất định cũng sẽ chăm sóc tiểu muội muội nhặt được một cách chu đáo, bất quá hiện tại cũng phải chặt chém một ít đồ tốt từ chỗ Tống Thành Sơn mới được.
“ Hazzz ngươi không cần khiêm tốn, ngươi là người thứ ba đặt chân lên Vạn Thạch Sơn, không cần nói nhất định ngươi có chỗ bất phàm hơn người, chỉ sợ lần tiến vào Hoang Sơn Cổ Miếu này ngươi là đệ nhất trong tất cả đệ tử của các tông môn khác, việc bảo vệ một tiểu nữ với ngươi không khó, ta tin tưởng ngươi.
”
Trần Quốc Hưng ánh mắt lóe lên, tin tưởng cái rắm chó, lằng nhằng mãi không đưa đồ tốt ra còn lắm chuyện, hắn liền ho khù khụ nói.
“ Trưởng giáo người cũng không thể chỉ nhờ vả xuông thôi chứ?”
Tống Thành Sơn cười hăng hắc lấy ra một cái túi trữ vật nhét vào tay Trần Quốc Hưng, vẻ mặt liền biến thành nghiêm nghị.
“ Tất cả nhờ ngươi, Như Ngọc an toàn trở về ngươi sẽ được ban thưởng riêng.
”
Trần Quốc Hưng trong lòng cười thầm, đường đường là một trưởng giáo tông môn nhất lưu cũng phải cúi đầu, chuyện này liền chốt kèo cất túi trữ vật vào trong áo, Trần Quốc Hưng vỗ ngực bôm bốp giọng điệu chính nghĩa nói lớn.
“ Trưởng giáo yên tâm, Tống muội muội đã nhận người ca ca như ta thì dù có chết ta cũng bảo vệ muội muội đến hơi thở cuối cùng.
”
Tống Thành Sơn híp mắt vỗ lên bả vai Trần Quốc Hưng mấy cái liên tục nói.
“ Tốt Tốt.
”
Trần Quốc Hưng chắp tay rồi quay người rời đi, ánh mắt trong thoáng chốc của Tống Thành Sơn lóe lên, Trần Quốc Hưng ánh mắt cũng lóe lên một tia cảnh giác, nhất định Tống Thành Sơn đã bố trí lên người mình cái gì đó, đợi lát nữa liền nói với Cơ Như Uyên kiểm tra một chút xem lão cha của Tống Như Ngọc bố trí cái thứ gì, lòng người khó dò tuy hắn thật sự nhận người muội muội này còn về phần Tống Thành Sơn hai bên không thân không thích, âm mưu bên trong nhất định là có.
Hai người đi ra sau đó một trưởng lão tên Mạc Khoa có tu vi Nguyên Anh Đỉnh Phong cùng một vài người khác dẫn đoàn hai mươi người, Mạc Khoa trưởng lão tế ra một chiếc phi thuyền to lớn màu xanh ngọc, Trần Quốc Hưng cũng líu lưỡi vì độ to lớn của phi thuyền, nó phải bằng ba bốn chiếc máy bay lớn ở Địa Cầu cộng lại.
Các đệ tử bắt đầu bay lên phi thuyền, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc bay lên cùng nhau, đáp xuống phi thuyền Tống Như Ngọc vẫy tay chào với Tống Thành Sơn.
“ Phụ thân người yên tâm, con nhất định sẽ trở về.
”
Những người khác cũng vẫy tay chào những người ở bên dưới, sau đó chiếc phi thuyền màu xanh ở đầu thuyền có cắm lá cờ một con Cửu Đầu Xà lao đi bay vụt lên trời biến mất vào trong biển mây, khoảng các từ Cửu Đầu Giáo đến Hoang Sơn Cổ Miếu đi cũng phải mất mười ngày đường, đệ tử trên thuyền được phân mỗi người một gian để nghỉ ngơi, Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc chọn hai gian phòng sát nhau, dù sao cũng cần không gian yên tĩnh để chuẩn bị một số thứ.
Trần Quốc Hưng ngồi ở trên một cái giường đơn sơ làm từ một loại đá nằm lên rất mát, ở góc giữa phòng còn có một cái cửa số trong suốt có thể ngắm cảnh vật bên ngoài, gian phòng còn có thêm cả gian phòng nhỏ để luyện khí luyện đan, Trần Quốc Hưng chẳng biết làm gì liền nghĩ nghĩ một hồi, hắn quyết định độ mấy khẩu súng hắn mang từ Địa Cầu đến đây, nghe các trưởng lão nói qua bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu có địa phương nguyên lực sẽ bị áp chế không thể sử dụng, ngay cả linh khí cũng chẳng có mấy tác dụng, ở chỗ đó chính là phải dùng sức lực bản thân mà va chạm nhau chứ không thể đánh nhau bằng pháp thuật, linh kĩ.
Trần Quốc Hưng nghe xong liền sáng mắt, hắn chẳng sợ nhất chính là va chạm thân thể, đấu cận chiến hắn tự tin bản thân mình nắm chắc phần thắng trong tay, hành đạo mấy năm hắn chưa gặp người nào có thể trên cơ với hắn trong phương diện thân thể.
Vào gian phòng luyện khí nổi lửa lên đốt cái lò như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân trong phim Tây Du Kí, đây là một cái linh khí trung phẩm khí đỉnh chuyên dùng để