Tiếp tục đi sâu vào bên trong, số lượng linh thảo lấy được cũng đã nhiều hơn, thập chí còn lấy được cả linh thảo lục phẩm, trời cũng đã dần chuyển tối tìm một chỗ có địa hình ổn định liền bố trí một ít rồi cả đám nghỉ ngơi, hai người Ngô Hạ Đổng Trác vác súng cảnh giới, ba cô gái thì ngồi nghỉ ngơi, Trần Quốc Hưng thì vẫn chăm chú nhìn cái lọ chứa con bọ, lấy con bọ ra tiếp tục nhét thịt con bọ, ăn xong liền tiếp tục biến đổi cơ thể phát triển lên một vòng, lúc đầu chưa ăn thịt kích thước con bọ chỉ bằng ngón tay út, hiện tại đã bằng ngón tay cái, tốc độ tăng trưởng như vậy đã là rất nhanh rồi, bất quá Trần Quốc Hưng vẫn chưa nhìn ra được tác dụng phụ của loại khí vàng nhạt này, hắn không tin có chuyện tăng trưởng một cách nhanh chóng như vậy sẽ không mang tới tác dụng phụ.
“ Có biến.
”
Trần Quốc Hưng đột nhiên ngẩng đầu trong tay xuất hiện một khẩu aka 47, trong bóng tối xuất hiện những cặp mắt đỏ ở bốn phía, Trần Quốc Hưng nhìn xong nuốt một ngụm nước bọt, là một đàn sói kích thước mỗi con như một con trâu mộng vậy, đếm sơ sơ số lượng cũng phải hơn một trăm con, Trần Quốc Hưng không biết cái đám sói này nặng như thế sao chúng có thể di chuyển trong đầm lầy một cách dễ dàng như vậy.
Những người khác cũng một mặt biến sắc nhìn những cặp mắt đỏ xuất hiện trong bóng tối, dưới ánh lửa bập bùng tất cả mọi người tụm lại, Ngô Hạ nhìn Trần Quốc Hưng nuốt một ngụm nước bọt nói.
“ Tiêu huynh, ta thật sự rất sợ chết.
”
“ Ta còn sợ chết hơn ngươi.
”
Trần Quốc Hưng một mặt tái mét nói, nếu có thể sử dụng nguyên lực thì dù cho có một vạn con sói thì cũng si nhê gì, nhưng nguyên lực đang bị áp chế với số lượng chó sói như vậy liền có chút phiền phức, hai bên vẫn cứ im lặng không động, Trần Quốc Hưng lúc này thì đang dùng Thiên Nhãn tìm con sói đầu đàn, giết vua trước thì những đám quân còn lại nhất định sẽ tan tác, nhưng nhìn một vòng không phát hiện ra con sói nào giống thủ lĩnh, có lẽ con đầu đàn vẫn đang đứng ở ngoài phạm vi mà Thiên Nhãn có thể quan sát được.
“ À Húuuuuuuu.
”
Tiếng sói chu vang lên ở phía xa xa, lập tức những cặp mắt đỏ lao lên, Trần Quốc Hưng súng trong tay nhả đạn, những người khác cũng là như vậy, những con sói chúng đạn máu huyết văng ra liền đổ gục, tuy cái đám này là mãnh thú những súng của hắn đã độ lên mức sát thương cũng không phải dạng vừa, giống như động vật bình thường ở Địa Cầu, làm gì có mấy loài có thể chống được súng đạn, Trần Quốc Hưng một viên một mạng, hắn chỉ bắn vào đầu liền môt viên tiễn một con về trời, những người khác thì khả năng ngắm bắn còn chưa tốt liền cứ bắn loạn, hắn liền nhắc nhở.
“ Ngắm bắn vào đầu của chúng.
”
Số lượng sói quá đông cộng thêm tốc độ rất nhanh có vài con đã tiếp cận đám người há cái miệng đầy răng ngọn hoắt cắn tới, Trần Quốc Hưng trong tay xuất hiện Âm Dương Đao dùng Dương Lực chém ra vài đạo đao khí chém đôi thân thể mấy con sói, có một con đã cắn tới chỗ Tống Như Ngọc, Trần Quốc Hưng chân đạp mạnh phát lực chắn trước người Tống Như Ngọc.
“ Cạch.
”
Miệng đầy răng sắc ngọn cắn chúng cổ Trần Quốc Hưng những người khác đều biến sắc, Tống Như Ngọc liền hô lớn.
“ Ca ca.
”
Trần Quốc Hưng một tay đưa lên túm cổ con sói kéo ra ném xuống đất dơ chân đạp một cái đầu con sói nát bét, hắn cười cười nói.
“ Không sao, con sói này không có răng cắn không được.
”
Những người khác trợn mắt, không có răng? Tất cả nhìn xuống cái miệng chó sói liền khóe miệng giật giật, răng con chó sói này quả nhiên gãy không có lấy một cái nguyên vẹn, tất cả chỉ nghi hoặc cũng không quá để tâm đến vì còn phải đối phó với những con khác đang lao tới, hai bên dây dưa mười lăm phút, số lượng chó sói ngã xuống cũng đã hơn bảy mươi con mà bên hắn chưa có ai bị thương tổn, đám người bắn súng còn Trần Quốc Hưng cùng Đổng Trác một người một đao một kiếm sử lý những con tiếp cận được.
“ À Húuuuu.
”
Tiếng sói chu lại vang lên một lần nữa, số lượng sói lần này cùng lúc lao lên rất nhiều, Trần Quốc Hưng biến sắc, không phải là chỉ có hơn trăm con mà là rất nhiều, chúng còn ẩn nấp ngoài phạm vi mà Thiên Nhãn quan sát được, nếu cứ dây dưa như vậy thì với số lượng chó sói nhiều như vậy kiểu gì đám người cũng bị bào mòn chết, để lại cho đám người một số lượng đạn súng, Trần Quốc Hưng nói.
“ Các ngươi cố gắng cầm cự, ta đi giải quyết con đầu đàn.
”
Không cho đám người nói gì thềm thân