Dao Mộng Huyên ánh mắt mơ hồ đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn tới lão già đang đánh đàn, hai mắt từ từ biến đổi, là hắn? Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Dao Mộng Huyên ánh mắt mơ hồ, những quan khách khác liên tục vỗ tay khen ngợi.
“ Hay.”
“ Không biết vị nào có tạo nghệ như vậy.”
Phạm Hà tông chủ chắp tay hướng tới Trần Quốc Hưng nói.
“ Không biết là vị đạo hữu danh tính là gì? tặng một khúc đàn rất hay? Đa tạ.”
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên khẽ khắc đầu nói với tông chủ Phạm Hà.
“ Chỉ là một kẻ qua đường mà thôi.”
“ Lâu rồi mới gặp, không ngờ lại gặp trong tình cảnh như vậy, tại sao năm đó lại nói trảm tình.”
Dao Mộng Huyên im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nam tử anh tuấn thấy người quen của Dao Mộng Huyên thì hơi hành lễ dò hỏi.
“ Không biết vị tiền bối là ai? Trước kia đã gặp qua Huyên Huyên sao?”
Trần Quốc Hưng nhìn nam tử anh tuấn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, từ trong nhẫn chữ vật lấy ra hai kiện ngọc bội một xanh một trắng, đưa cho nam tử.
“ Long Phượng Song Bội, là một cặp pháp bảo phòng ngự, ta tặng cho hai người làm quà mừng.”
Nam tử nhận chắp tay hành lễ nhận đồ.
“ Đa tạ tiền bối.”
Những người khác cũng hít một hơi khí lạnh, lại có người đem pháp bảo tặng lễ chuyện này làm cho tất cả thất kinh về lai lịch của Trần Quốc Hưng, Dao Mộng Huyên từ đầu tới cuối không có nói lời nào, chỉ im lặng.
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên xinh đẹp trong bộ y phục tân nương, ánh mắt thoáng chút u buồn, khẽ nói.
“ Chúc hai người thiên trường địa cửu.”
Rồi gương mặt thay đổi biến về trở về nguyên dạng, khí tức Luyện Hư Đỉnh Phong phô thiên cái địa tỏa ra, khiến tất cả chúng tu sĩ biến sắc, Trần Quốc Hưng cười một tiếng thật lớn rồi nói.
“ Nếu Mộng Huyên chịu bất kì thương tổn nào, dù là bất kì kẻ nào gây ra, Trần Chân Nhân ta cũng sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt.”
Tất cả mọi người đều kinh hãi vì khí tức kinh khủng này, ngay cả sâu bên trong Hỗn Ma Tông một lão bà cũng đã động nhưng có một âm thanh vang lên bên tai khiến cho bà lão không xuất hiện.
“ Luyện Hư Hậu Kỳ, ngươi không phải đối thủ của ta, tới nơi này chỉ là chúc phúc Mộng Huyên, nếu nàng có chút thương tổn nào đừng trách ta huyết tẩy Hỗn Ma Tông các ngươi.”
Trần Quốc Hưng nhìn Dao Mộng Huyên lần cuối, bốn mắt va chạm, hắn chỉ mỉm cười rồi thân ảnh hóa thành những đốm sáng từ từ tiêu tán, hắn không biết vì nguyên nhân gì mà hai người kia thành hôn, vì yêu thương hay vì nguyên nhân khác, nhưng Dao Mộng Huyên không nói gì, hắn cũng không thể nhúng tay, có những chuyện đôi khi chúng ta không thể kiểm soát được tất cả.
Dao Mộng Huyên trong lòng thoáng một chút mất mát, một phàm nhân năm nào mang vẻ mặt ti tiện xin nàng linh thạch, linh khí, nay đã trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa, trăm năm thời gian trôi qua không ngờ tới hắn có thể biến hóa kinh thiên như vậy, Dao Mộng Huyên năm đó từng một kiếm trảm tình, sau đó trở về tông môn tu luyện, hai năm sau đột phá Nguyên Anh Kỳ, là thánh nữ của Hỗn Ma Tông, cuối cùng giữa muôn vạn lựa chọn, Dao Mộng Huyên chọn Phạm Thanh con trai của tông chủ Hỗn Ma Tông, công pháp tu luyện biến hóa sau khi trảm đoạn tình cảm kia, cộng thêm sư phụ Dao Mộng Huyên hết thọ mệnh mà hóa đạo, Dao Mộng Huyên chọn Phạm Thanh, Dao Mộng Huyên chưa từng nghĩ tới Trần Quốc Hưng sau khi trảm tình, có lẽ những đoạn tình cảm đó đã không còn.
Sau đó hôn lễ cũng bắt đầu, không có vì Trần Quốc Hưng xuất hiện mà dừng lại, Trần Quốc Hưng đứng trong hư không nhìn hai người Dao Mộng Huyên, Phạm Thanh hành lễ, khóe miệng hắn mỉm cười chua chát, cuối cùng thì tình yêu vẫn chỉ là những sự lựa chọn, đoạn kí ức kia cuối cùng vẫn chỉ là kỉ niệm, thở dài một hơi rồi Trần Quốc Hưng rời đi.
“ Đi thôi.”
Trần Quốc Hưng xuất hiện bên cạnh đám Cơ Như Uyên rồi tất cả rời đi, nhìn một bức tường dài miên man, cao ngất ngưởng Trần Quốc Hưng cảm thán, đây là bức tường ngăn cản giữa Nam Châu Thổ với Man Hoang Yêu Tộc, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết tặc lưỡi mà thôi, đúng là tu chân giả làm toàn những chuyện khó nhai, nơi theo dọc những bức tường này có những tòa thành nhân tộc cường giả trấn thủ, Trần Quốc Hưng thông qua một tòa thành đi