Vậy là vui chơi ở Phi Tuyết Thành một chút, rồi cả đám người dưới sự chỉ dẫn của Huyền Ma liền hướng tới Đông Thắng Cảnh, Đông Thắng Thần Châu phải rộng gấp đôi so với Nam Châu, đám Trần Quốc Hưng phải mất mất tháng thời gian bay hết tốc lực mới tới được Đông Thắng Cảnh, Trần Quốc Hưng tới đây là muốn nhìn xem có cường giả bậc nào, hay cũng giống như Nam Châu đều không thể phi thăng, cũng như bị diệt kiếp dòm ngó.
Đông Thắng Cảnh là khu nội vực của Đông Thắng Thần Châu, nơi này cũng vẫn có tuyết rơi, linh khí thiên địa đặc biệt nồng đầm so với bên ngoài không biết bao nhiêu lần, Trần Quốc Hưng đáp xuống một khu rừng, nơi này có những cây cổ tùng lớn, hình dạng có chút tương tự như cây thông ở địa cầu, Trần Quốc Hưng quan sát đằng trước, có một nhóm mười mấy đứa trẻ đang quây lấy một người, mấy đứa trẻ này đang bao vậy trêu chọc bắt nạt một đứa trẻ khác.
Đứa trẻ bị bắt nạt là một đứa người gầy yếu hơn so với những kẻ khác, một đứa trẻ lớn nhất trong đám người cười lạnh, thanh gỗ trong tay vung lên đập thẳng vào đầu đứa trẻ gầy yếu.
“Minh Lượng, tên phế vật nhà ngươi, dám trợn mắt nhìn ta, lại dám cùng Mộng Nhi trò chuyện, ta hôm nay đánh chết ngươi.”
Thấy đứa trẻ đầu tiên đánh, những người khác cũng nhao nhao lao vào không dùng chân thì dùng tay đánh, đứa trẻ gầy ốm nằm trên mặt tuyết ôm đầu co ro, chỉ một lúc sau máu tươi đã vương trên mặt đất, đứa trẻ bị đánh cho tới mức trên đầu đã rách toạc ra một vết lớn, nhưng hiển nhiên không hề có một tiếng kêu r3n từ trong miệng đứa trẻ phát ra.
Huyền Ma bò trên vai Tiểu Yêu nhìn một màn này cười lạnh nói.
“Năm đó tên tiểu tử Nhậm Thiên Nam cũng là như vậy, bị một đám khác bắt nạn cho đến khi nỗi uất hận kìm nén quá lâu liền bộc phát.”
Trần Quốc Hưng nghe tới đây chen vào một câu.
“Đừng nói với ta là giết sạch đám bắt nạt đó, ta nghĩ không có sức làm chuyện đó, nếu thật sự có bản lĩnh thì đã không bị bắt nạt.”
Huyền Ma nhìn Trần Quốc Hưng một cái rồi cười dài.
“Đúng, hắn chính là đi tự sát.”
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, chuyện này nghe có chút vô lý thì phải, nếu là Trần Quốc Hưng rơi vào trong trường hợp đó thì hắn chỉ chọn lựa nhẫn nhục, cố gắng hơn gấp nhiều lần chờ một ngày lớn mạnh đem đám kia đá nát đít, cũng không có dại mà đi tự sát, nếu mà đã xác định chết thì phải cho cái đám bắt nạn kia một bài học mới đúng.
Huyền Ma cười một tiếng thoải mái.
“Chính lúc hắn nhảy xuống một vực sâu tự sát lại gặp ta, từ đó mới có thần kiếm Nhậm Thiên Nam sau này.”
Cái đầu Trần Quốc Hưng trong chốc lát vẫn chưa kịp nảy số, cái này nó có vẻ hơi sai sai rồi, hắn không nhịn được tò mò mà nói.
“Cái này không phải con rùa già nhà ngươi đụng vào nữ tử của Nhậm Thiên Nam, vì thế hai người các ngươi mới trở mặt đó chứ?”
Huyền Ma mặt rùa già cứng đờ trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng.
“Làm sao ngươi biết?”
Trần Quốc Hưng chính thức ngu người, chửi mười tám đời tổ tông của con rùa già chết tiệt này, quả nhiên là một con rùa bố láo.
“Nữ tử của Nhậm Thiên Nam lén lút tư tình với người khác bị ta phát hiện, ta tiện tay làm thịt cả hai kẻ kia, từ đó tên Nhậm Thiên Nam cùng ta chở mặt.”
Trần Quốc Hưng ngu người một lần nữa, chuyện này đúng là bẻ lái một cách không thể lường trước, hắn cứ tưởng con rùa già này cắm sừng Nhậm Thiên Nam, ai ngờ lại là kẻ khác, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, một đời thần kiếm Nhậm Thiên Nam không ngờ lại có cố chuyện đau lòng như vậy, bản lĩnh của một cường giả chắc chắn không thể không có, vậy mà nữ tử kia lại không biết quý trọng lại tư tình với một người khác, Trần Quốc Hưng cũng rất khâm phục bản lĩnh của kẻ có thể dụ dỗ được nữ tử của Nhậm Thiên Nam, chưa nói tới chuyện luân thường đạo đức, bản lĩnh dụ gái của cái tên kia phải phong thần rồi, lòng người chính là như vậy, có những chuyện biết là sai trái nhưng vẫn không hiểu sao vẫn bị