Nguyễn Ngọc vẻ mặt hằm hằm đi phía trước dẫn đường, Trần Quốc Hưng thong thả đi theo sau mắt đảo đảo khắp nơi ngắm cảnh, mà hắn phải công nhận người ở đây họ trồng rất nhiều Hoa Tam Sắc, làm cho cả không gian toả ra một mùi thơm mát rất dễ chịu.
“ Này Nguyễn Ngọc cái giống Hoa Tam Sắc này có hạt hay không?”
Nguyễn Ngọc phình má bĩu môi nói.
“ Ngươi phá giải phong ấn đan điền cho ta trước rồi ta mới nói.
”
Nguyễn Ngọc đã nhờ các thúc thúc của mình phá giải phong ấn ở đan điền nhưng tất cả đều lắc đầu không biết cách phá giải làm Nguyễn Ngọc chỉ càng thêm căm tức Trần Quốc Hưng.
“ Dơ bụng lại đây!”
Trần Quốc Hưng lộ ra một nụ cười ti tiện nói, Nguyễn Ngọc vẻ mặt khó coi nhưng cũng phải đi lại gần Trần Quốc Hưng ưỡn bụng ra, hắn cười nhạt nói.
“ Kéo áo lên chứ, để lộ bụng ra.
”
Nguyễn Ngọc tức giận trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng sau đó vẫn phải ngoan ngoãn từ từ kéo áo lên khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên, hắn đảo đảo mắt cười tà tà, đúng ra cũng không cần kéo áo lên làm gì nhưng hắn lại thích như vậy, phải trả thù mấy phát vả tí nữa thì lệch mặt mới được.
Nguyễn Ngọc kéo áo lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn nà, Trần Quốc Hưng lộ ra bộ dạng ti tiện dơ tay ra chạm vào bụng Nguyễn Ngọc.
Ở phía xa xa có ba thanh niên núp trong một bụi cỏ một người tức giận định xông lên.
“ Tên khốn kiếp dám làm như vậy với Ngọc Ngọc ta giết hắn.
”
Hai người khác liền kéo lại khuyên ngăn.
Trần Quốc Hưng thu tay lại nhìn Nguyễn Ngọc vô sỉ nói.
“ Rất trơn mượt haha.
”
Nguyễn Ngọc mặt đỏ bừng bừng kéo áo xuống tức giận quay đi, hắn cũng liền đi theo.
Đi đến một đỉnh ngọn đồi Trần Quốc Hưng mắt như muốn lồi ra nhìn về phía trước.
Ở đằng trước là một cái hồ mà ở trong hồ không phải là nước mà là mà là lôi điện, là lôi điện ngưng tụ thành màu trắng xanh như một mặt nước thỉnh thoảng lại có những đạo lôi điện bắn ra từ trong hồ đánh lên trên bờ.
“ Ơ vậy mà lại là lôi trì.
”
Hồng Hồng vẫn đang ngồi trên vai Trần Quốc Hưng hơi sững sờ, hắn liền ý niệm tương thông với Hồng Hồng hỏi.
“ Thứ này có tác dụng gì vậy?”
Hồng Hồng chui vào trong Thiên Địa Ấn giọng nói vang lên trong đầu Trần Quốc Hưng.
“ Là do lôi trận ngưng tụ mà ra, ít cũng phải có vài vạn năm rồi, dùng để tôi luyện thân thể cho tu sĩ, còn hấp thu để tu luyện lôi hệ công pháp, lôi điện đối với linh hồn rất nguy hiểm, cũng như là khắc tinh của ma tu.
”
Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi bảo sao Hồng Hồng lại trốn vào trong Thiên Địa Ấn, dù sao thì linh hồn đối mặt với lôi điện thì cũng không dễ chịu tí nào, trầm tư một lúc hắn mới nhớ ra liền hỏi.
“ Hồng Hồng ngươi có công pháp luyện thể nào không? Hay pháp thuật liên quan tới lôi điện để ta tu luyện.
”
Một lúc sau Hồng Hồng mới lên tiếng.
“ Ừ có một bộ Tam Sinh Thể cùng với Lôi Quyết.
”
Sau đó trong đầu Trần Quốc Hưng có hai bộ công pháp xuất hiện, hắn trầm ngâm đứng im như tượng chìm vào trong não hải, nhìn những dòng chữ hình ảnh hiện lên liền bắt đầu học tập.
Nguyễn Ngọc thấy Trần Quốc Hưng ngẩn ra cũng không để ý mà đặt mông xuống đất nằm lăn ra những đoá Tam Sắc Hoa.
30 phút Trần Quốc Hưng mới mở mắt ra, hắn đã nắm được sơ bộ Lôi Quyết, còn về Tam Sinh Thể thì lại đơn giản hơn chính là bản thân chịu đau khổ thì cơ thể dần dần sẽ mạnh hơn, nhưng cũng phải nằm ở trong mức cơ thể có thể thừa nhận được, Lôi Quyết kết hợp với Tam Sinh Thể đúng là một cặp vừa tu luyện thân thể vừa tu luyện Lôi Quyết.
Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi truyền thừa thì toàn những công pháp ở đâu đâu vậy, trong đầu hắn những công pháp còn một đám bong bóng nằm ở một góc của tử phủ thần cung nhưng chẳng có mấy tác dụng hữu ích, Trần Quốc Hưng chờ mong lần đột phá Trúc Cơ sẽ mở ra phong ấn tri thức sẽ có những thứ hữu ích với bản thân.
“ Tôi muốn đi vào trong lôi trì cô trở về đi.
”
Nói xong thân ảnh Trần Quốc Hưng liền lướt đi tiến vào trong lôi trì, Nguyễn Ngọc ở phía sau vội vàng hét lên.
“ Này vào đó nguy hiểm lắm.
”
“ Ha ha không sao, mà sao lại lo lắng cho tôi vậy hay là…”
Nghe Trần Quốc Hưng nói, Nguyễn Ngọc mới ngẩn ra, tại sao cô lại phải lo lắng cho hắn cơ chứ cứ để lôi điện đánh chết hắn càng tốt.
“ Hừ