“ Rắc rắc” cấm chế vỡ vụn như một tấm kính thuỷ tinh, Trần Quốc Hưng thu đao lại, hí hửng đi vào khu vườn bắt đầu hái Hoá Linh Quả cất đi, chọn vài cọng linh thảo có tác dụng rồi bố trí lại một cấm chế cùi mía lên khu vườn nhằm mấy con chim không nhảy vào quẫy phá.
Đi tới một ngọn núi bằng phẳng thì Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, nhìn dấu hiệu bị tàn phá khắp nơi hẳn là nơi này vị Hoá Thần cường giả độ kiếp, hắn cũng chỉ định đi lại đây nhìn một chút thôi nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một miếng ngọc màu xanh nhạt nằm ở một góc.
“ Ơ vẫn còn đồ tốt cơ à.
”
Hắn vui vẻ chạy lại nhặt miếng ngọc xanh, nhìn ngắm một hồi nhận ra là một miếng ngọc giản dùng để ghi chép, liền chìm ý thức thần niệm vào bên trong, càng xem hắn càng nhăn mặt rồi thở dài một hơi.
Mảnh ngọc giản di chép lại công pháp một môn công pháp tu chân, ngoài ra còn ghi chép lại mấy lời nói cuối cùng trước khi độ kiếp của vị Hoá Thần Đỉnh Phong, hai tấm bản đồ là do tu sĩ Nghiêm Minh chuyền ra ngoài, vì không muốn truyền thừa đoạn tuyệt nên mới đem tấm bản đồ truyền ra ngoài tìm người hữu duyên.
“ Khó hiểu.
”
Trần Quốc Hưng bĩu môi, muốn truyền thừa của mình không bị đoạn tuyệt thì tại sao lại không nhận đệ tử kia chứ, chắc tu sĩ Nghiêm Minh này không thích nhận đệ tử nên mới làm như vậy, dù sao Trần Quốc Hưng cũng thầm cảm tạ người ta, nếu không có tấm bản đồ hắn làm sao mà lại nhặt được chỗ tốt cơ chứ.
Kiểm tra một hồi rồi tế ra phi kiếm bay lượn một vòng khắp đảo thử xem hòn đảo này rộng bao nhiêu, vừa bay vừa cảm nhận linh khí hắn liền tò mò không biết linh khí chui từ đâu ra liền ý thức tràn vào trong tử phủ thần cung tìm Hồng Hồng mà hỏi.
“ Hồng Hồng linh khí ở đây từ đâu mà ra vậy.
”
Hồng Hồng đang ngồi trên Thiên Địa Ấn ngẩn tò te nhìn đám chữ vàng kim trên biển tinh thần của hắn.
“ Ngươi kiếm đâu được cái thứ tà dị này.
”
Hồng Hồng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ vào đống chữ vàng kim hỏi, Trần Quốc Hưng ngẩn ra liền nói.
“ Cái gì mà tà dị, đây là Độ Hoá Phật Kinh, là một công pháp không cần đánh nhau mà chỉ nói thôi cũng làm kẻ địch buông đao, là một môn công pháp ngầu thế cơ mà.
”
— QUẢNG CÁO —
“ Ngầu là thứ gì ? Độ Hoá Phật Kinh ừ quả nhiên cũng rất quỷ dị.
”
Trần Quốc Hưng lười giải thích ngầu là gì với Hồng Hồng vì cơ bản ngầu chính là ngầu thôi, lại hỏi.
“ Này này, ta đang hỏi linh khí ở bên ngoài từ đâu mà chui ra mà nhiều vậy cơ mà ?”
Hồng Hồng khẽ bĩu môi nhỏ nói.
“ Là do cửu đoạn linh mạch được chôn ở bên dưới.
”
“ Linh mạch !”
Trần Quốc Hưng ngẩn ra, là cái đồ đó bảo sao lại có nhiều linh khí, linh mạch giống như mạch nước ngầm vậy nhưng lại là ở trạng thái rắn như một khối băng, linh khí chính là sương mù tan ra từ khối linh mạch ấy, mà khối linh mạch cũng chính là từ chỗ cực kì sung túc linh khí mà ngưng kết này, hai thứ này nói chung vẫn là một nhưng là trạng thái khác nhau, hắn cũng không định tu luyện ở đây hắn còn phải để lại cho những người khác tu luyện.
Bay một vòng quanh đảo áng khoảng cả phạm vi hòn đảo chừng 500 nghìn km2 chứ chẳng đùa, là một hòn đảo khá lớn rồi, bay lượn kiểm tra kĩ càng trên đảo không hề có mối uy hiếp nào lớn hắn mới yên tâm đánh dấu lại vị trí hòn đảo rồi trở về, lần sau quay lại cần mang theo các thứ linh tinh mới được.
Tay kết kiếm quyết miệng niệm hai câu chú ngữ, một lỗ hổng ở trên trận pháp mở ra Trần Quốc Hưng liền bay ra bên ngoài, ý định tiếp theo của hắn đấy chính là đi đến khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm những đồ vật tốt để tu luyện, hắn còn nhớ tới lần đi Vịnh Hạ Long thấy linh khí toả ra từ sâu trong hang động hắn cần chui xuống đó xem sao.
Ở đây gần Mĩ nên hắn tiện thể bay qua Mĩ luôn.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện ở nhà Naccy sau khi một hồi vận lộn với Naccy hắn mới bế con bé Thiên Anh rồi lặng lẽ đem cả Naccy bay lên bầu trời.
“ Anh bay được rồi.
”
Naccy ôm chặt lấy hắn kích động nói, Trần Quốc Hưng cười ha ha gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
Event
“ Có muốn ra ngoài vũ