Tiên đảo, ở đỉnh ngọn núi trước kia mà Hoá Thần cường giả độ kiếp lúc này trên bầu trời của hòn đảo mây đen đang kéo đến, ngồi bên dưới là lão già Norl.
Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi đúng là người với người là cách biệt quá xa, hắn tu đạo mười mấy năm mới có thể Trúc Cơ vậy mà ông già Norl thì chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi lại độ thiên kiếp thành tựu Trúc Cơ, quả nhiên tư chất cao là một bước đệm cực kì vững chãi.
“ Đoàng”
Đạo thiên kiếp đầu tiên đánh xuống đi xuyên qua trận pháp đánh thẳng lên người lão già Norl, thiên kiếp kích thước không khác với Trần Quốc Hưng là mấy, thiên đạo của thế giới quả nhiên đã suy vong đến mức thiên kiếp cũng yếu đi không ít, cả người lão già Norl bị đánh cho cháy khét lèn lẹt, tóc tai dựng đứng bộ dạng khá chật vật.
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, mỗi người có một tư chất khác nhau cùng công pháp tu luyện cũng khác nhau, mức độ chịu đựng lôi kiếp cũng khác, hắn cảm thấy lôi kiếp là một thứ nhẹ nhàng bởi vì hắn có thể hấp thu lôi điện cùng cải tạo thể chất, còn lão già Norl này trên cơ bản chỉ là chịu đòn mà thôi.
“ Đoàng”
Luồng lôi kiếp thứ hai đánh xuống lão già Norl liền vung một thanh kiếm Cực Phẩm Phàm Khí đánh ra một đạo kiếm quang hình chiếc lá ngăn chặn một phần lôi kiếp, một nửa uy lực của lôi kiếp đánh lên người khiến lão già Norl cơ giật nằm lăn lộn trên đất.
Hắn nhìn một màn này thì cũng hơi lo lắng trong lòng, trên cơ bản lão già Norl này tu đạo quá muộn mặc dù là tư chất Cực Phẩm Mộc Linh Căn nhưng cơ thể đã hao mòn, ngọn lửa sinh mệnh cũng chẳng còn lại bao nhiêu vì vậy sức chịu đựng là kém hơn hẳn mấy phần.
Đạo lôi kiếp thứ ba sau một hồi súc tích cuối cùng cũng đánh xuống, lão già Norl lấy ra một lá phù phun lên trên mặt phù một ngụm máu huyết rồi kích chú, một đạo hào quang màu vàng nhạt hiện lên quanh người tạo thành một chiếc lồng bảo vệ, đây là Thổ Thạch Phù mà hắn chuẩn bị cho ông già Norl, là một lá phù phòng ngự cấp 2 mà hắn đoạt được trong lần cướp bóc ở Côn Luân Giới.
Không dừng lại đó lão già Norl hét lớn một tiếng đánh thêm ra hai đạo kiếm quang hình chiếc lá lao lên bầu trời đánh lên lôi kiếp đang lao đến.
“ Ầm Ầm” lôi kiếp bị hai đạo kiếp quang ngăn cản một lúc sau mới phá tan hai đạo kiếm quang đánh lên vòng sáng của Thổ Thạch Phù.
“ Đoàng” âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, bụi mù cả một đỉnh núi sau một thoáng bụi mù bị gió cuốn bay đi thân ảnh siêu vẹo của lão già Norl cũng hiện ra rồi ngồi xuống khoanh chân xếp bằng, từ trong đám mây đen từ từ hạ xuống một đám mây hai màu một trắng một xanh nhạt, Trần Quốc Hưng hơi ngạc nhiên hắn thì chỉ có một màu mà lão già Norl này lại là hai màu trắng mà xanh lá, quả nhiên là ông trời bất công.
Nửa ngày sau tiếng cười của lão già Norl vang vọng khắp Tiên Đảo.
“ Ha ha lão già ta có thể sống thêm nửa đời nữa rồi.
”
Mấy người lớn cũng há hốc cả mồm từ nãy đến giờ, thằng Huy kéo áo hắn hỏi.
“ Anh Hưng em sau này có được như ông Norl không ạ?”
Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu nói.
“Em cứ cố gắng tu luyện, anh tin một ngày nào đó người đưa hai bản công pháp Thái Dương Quyết Nguyệt Âm Quyết lên một tầm cao mới là thế hệ của bọn em.
”
Thằng Huy gật đầu, sau đó hắn liền chui vào trong phòng viết ra những kiến thức tu luyện cùng kì trân dị bảo thành những quyển sách, thời gian tháng cái đã trôi qua thêm 6 tháng, Trần Quốc Hưng cũng đi ra rồi nhìn lên bầu trời đầy sao hắn khẽ thở dài, chỉ còn không đầy một tháng nữa hắn phải rời xa nơi này rồi, tu đạo là con đường gắn liền với cô tịch, người thân gia đình cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi, không có Linh Căn đồng nghĩa với việc không thể tu đạo họ cũng chỉ sống như những người bình thường chờ đến một ngày sinh mệnh kết thúc họ sẽ nằm lại nền đất lạnh lẽo rồi trôi theo dòng lịch sử, những con người vô danh không ai nhớ đến họ trừ những người