Một lúc sau ba người tươi cười đi ra khỏi cửa, hai tên lính canh bên ngoài vẻ mặt hơi biến hoá, một tên không thấy vị tướng quân vào cùng Lý Chiêu Trần Quốc Hưng liền lên tiếng.
" Bẩm Khánh Vương, Thiết tướng quân đâu rồi ?"
Khánh Vương mắt lươn hơi híp lại nhưng trên mặt lại là nụ cười hoà ái nói.
" Ta sai Thiết tướng quân đi làm chuyện khác rồi.
"
Một tên lính khác vội vàng ra hiệu cho tên lính vừa lên tiếng, lại đi trả hỏi Khánh Vương nếu để ngài ấy tức giận thì mạng nhỏ cũng chẳng còn, khi thấy Khánh Vương khuôn mặt không lộ ra vẻ gì là giận giữ tên lính canh mới khẽ thở phù.
" Vậy Khánh Vương tối nay chúng ta hội họp.
"
Lý Chiêu chắp tay cười nói, Khánh Vương cười vui vẻ gật đầu chắp tay.
" Nguyện vì Đại Việt cống hiến xương máu của mình.
"
Sau đó hai người Trần Quốc Hưng Lý Chiêu liền rời đi, hắn vừa đi vừa xoa cằm quả nhiên Độ Hoá Phật Kinh thật đáng sợ, nếu có những loại công pháp kì dị khác cũng khiến con người lâm vào khống chế, mà kẻ bị khống chế không hề hay biết quả nhiên là đáng sợ, càng sử dụng Độ Hoá Phật Kinh Trần Quốc Hưng càng phải cẩn thận hơn đối với các loại kì công của tu tiên giới, chỉ cần sơ sảy là chết nhe răng chó ngay.
Hai người trở về nói chuyện qua với Hoá Liêu đã thu phục được Khánh Vương, sau đó bàn bạc tiến vào Viễn Thành nhanh chóng hợp thức hoá quân đội của Khánh Vương, một đội quân bách chiến bách thắng không quan trọng ở số lượng, mà quan trọng là tinh thần đoàn kết của tập thể, một tập thể đoàn kết nhất lòng chiến đấu thì dù cho địch có nhiều hơn khả năng chiến thắng vẫn là rất cao, còn nội đấu trong quân thì chuyện bại trận chỉ là chuyện của thời gian.
Sau khi Hoá Liêu triệu tập các vị tướng lĩnh rồi nói chuyện Lý Chiêu đã thu phục được Khánh Vương, không ít tướng lĩnh trong lòng đang từ từ biến đổi, mấy người ở đây cũng đã nhìn ra Hoá Liêu sẽ từ từ chuyển giao quyền lực cho Lý Chiêu, có không ít kẻ trong lòng không phục nhưng mà chuyện Lý Chiêu có thể làm được một chuyện tưởng như không thể làm không ít người bắt đầu rục rịch trong lòng.
Tối hôm đó hai mươi vạn đại quân tiến đến Viễn Thành, sau đó Khánh Vương tuyên bố cúi đầu xưng thần với Lý Chiêu làm không ít người không thể suy đoán nổi ẩn tình phía sau là gì, có mấy kẻ không phục nhưng dưới tác động của Khánh Vương kẻ nào không phục hay dị nghị liền bị đá đít ra khỏi quân doanh.
Nằm trên đỉnh một nóc nhà gỗ Trần Quốc Hưng thở dài, hắn nhớ tới gia đình nhỏ của mình ở Địa Cầu, nhớ khuôn mặt của mẹ hắn, nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của con bé Thiên Anh cùng hai cô vợ nhỏ.
" Không biết khi nào mình mới có thể trở về đây, hazzz.
"
" Bịch" Lý Chiêu không biết từ đâu nhảy ra ngồi cạnh Trần Quốc Hưng.
" Đệ nhớ nhà sao ?"
Lý Chiêu nhìn bầu trời có hai mặt trăng đang toả sáng mở miệng nói, hắn gật gù cái đầu nói.
" Đúng vậy đệ rất nhớ họ !"
Lý Chiêu quay sang tò mò nhìn Trần Quốc Hưng nói.
" Đệ có nhiều thứ thần kì như vậy hẳn là đến từ tiên môn trong truyền thuyết.
"
Trần Quốc Hưng nghe như vậy liền bật dậy nói.
" Lý ca, huynh nói tiên môn trong truyền thuyết, ở nơi này của huynh có tiên môn hay sao mau kể cho đệ nghe đi ?"
" Ta còn tưởng đệ là người của tiên môn trong truyền thuyết !"
Lý Chiêu cũng ngạc nhiên trước câu nói của hắn, rồi một lúc mới kể.
" Hồi bé ta có nghe gia gia kể chuyện về tiên môn, ở nơi đó tiên nhân có phép thuật thần kì, có thể bay lượn trên bầu trời, có thể cải tử hồi sinh! "
Trần Quốc Hưng càng nghe khoé miệng càng giật giật, cái gì mà cải tử hồi sinh, trường sinh bất tử, những tu tiên giả đa phần đều là những kẻ sợ chết thì có, chỉ là sinh mệnh thăng hoa nên dài hơn người bình thường mà thôi, chứ được trường sinh bất tử thì không ai thèm tu luyện lên cao để truy tìm trường sinh làm gì nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —
Event
" Huynh nói tiên môn ở phía Bắc sao ?"
Lý Chiêu lắc đầu nói.
" Ta cũng không chắc