Hai bên bờ quân mại phục ồ ạt theo thuyền nhỏ lách qua những cọc gỗ lớn lao ra tấn công, tên bắn ra như mưa những kẻ còn sót lại chỉ khoảng hai mươi vạn người nhanh chóng bị bốn mươi vạn quân Đại Việt tiêu giệt, khúc sông Tô Đằng nước nhuộm một màu đỏ của máu, Trần Quốc Hưng im lặng đứng nhìn trong lòng nặng nề, số người chết trong tay hắn phải đến cả năm mươi vạn người, đây chính là chỗ đáng sợ của tu chân giả, phất tay một cái có thể giết hàng tỉ người chỉ trong nháy mắt, hắn thở dài quay người rời đi.
Nửa ngày sau tin thắng trận trên khúc Tô Đằng vang đi khắp cả nước, một chiến thắng mà chúng ta chỉ tổn thương ít người đã chiến thắng, tất cả quân lính có mặt ở trận Tô Đằng đều nhận được mệnh lệnh không được truyền chuyện hôm nay sảy ra ở đây ra ngoài, nếu phát hiện liền tru di tam tộc, quân ta tạm thời rút lui về Viễn Thành chờ quân chi viện từ Thăng Long Thành hội họp rồi quyết một trận sinh tử với bảy mươi vạn quân bộ còn lại của Bắc quốc.
Trần Quốc Hưng lúc này đã bay trở về thành Thăng Long.
" Đại Ca, Đại Tẩu sinh rồi sao ?"
Trần Quốc Hưng thấy Lý Chiêu đi đi lại lại lo lắng ở trước cửa một căn phòng liền hỏi, Lý Chiêu nhìn Trần Quốc Hưng hơi ngạc nhiên khi hắn trở về, cũng gật đầu nói.
" Đang sinh, đã hai cánh giờ rồi nhưng vẫn chưa có động tính gì ta lo quá.
"
Trần Quốc Hưng gật đầu, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, Thiên Nhãn liền mở lên, vừa nhìn hắn liền loé lên một cái đạp tung cửa căn phòng lao vào tay nắm lấy lưỡi dao nhọn của một thiếu nữ đang đâm xuống tim một đứa bé còn đỏ hỏn.
" Hừ.
"
Trần Quốc Hưng một chưởng đánh lên người thiếu nữ, làm ả ta bay vào một góc chết không cả kịp nhìn người đã giết mình, đứa bé rơi ra Trần Quốc Hưng nhưng lại bay lơ lửng trên không trung rồi từ từ bay lại chỗ hắn, bế lấy đứa bé Trần Quốc Hưng nhếch miệng.
" Tiểu tử ngốc nghếch, không biết ngoác cái miệng ra mà khóc còn ngủ được à.
"
Rồi mới nhìn qua Vu Như Huyền ngất xỉu nằm trên giường, mới thở ra một hơi may mắn là không bị giết, rồi bế đứa bé đi tới chỗ cái xác của thiếu nữ sưu hồn, khi buông tay hắn nhíu mày lẩm bẩm.
" Uất gia sao !"
Vậy mà lại Uất gia dở trò trong chuyện này, quả nhiên không thể nào không đề phòng, Uất Thiên Hạ lúc này đang là một phó tướng quân vậy mà lại dám có âm mưu làm phản, thiếu nữ này là kẻ Uất Thiên Hạ cài cắm bên cạnh bà đỡ chờ cơ hội rồi ra tay, còn chuyện sau khi thành công bước tiếp theo của chúng là gì hắn cũng không cần quan tâm, chỉ cần biết tất cả Uất gia thành Tây An sẽ chết.
" Trần Đệ.
"
Lý Chiêu bấy giờ mới chạy vào nhìn ba cái xác chết vẻ mặt biến sắc, khi nhìn thấy đứa bé được Trần Quốc Hưng ôm trong lòng mới khẽ thở phào rồi chạy lại chỗ Vu Như Huyền xem xét.
" Là Uất Thiên Hạ âm mưu.
"
Trần Quốc Hưng nhìn Lý Chiêu nói.
" Uất Thiên Hạ, bảo sao hắn lại dẫn còn gái của mình đến gặp ta vài lần, quả thật là ta cũng có chút yêu thích, hừ.
"
Lý Chiêu lạnh lùng lên tiếng, Trần Quốc Hưng cũng hơi nhăn mày, may mắn là hắn trở về mới bắt gặp tình cảnh này, cần phải tìm vài người trung thành luôn luôn ở bên cạnh Lý Chiêu mới được, chuyện hoàng đế bị ám sát không phải là chuyện sảy ra ít.
Một lúc sau Lý Chiêu liền đi gọi người tới chăm sóc Vụ Như Huyền, đem ba cái xác yên lặng mang đi, truyền lệnh cấp tốc bắt tất cả người của Uất gia lại, còn Uất Thiên Hạ lặng lẽ xử lý luôn.
" May mắn khi đệ trở về nếu không con của ta đã chết rồi.
"
Lý Chiêu nhận lấy đứa bé từ tay Trần Quốc Hưng, hắn cũng không phủ nhận, vỗ mạnh vào mông đứa bé một cái mạnh làm đứa bé há mồm mở mắt khóc toáng lên.
" Đại ca, đặt tên nó là Lý Thiên Nam đi.
"
Lý Chiêu gật đầu cười bế con trai một lúc rồi sai người chăm sóc cho Lý Thiên Nam cùng Trần Quốc Hưng đi ra phía sau hậu viện, Trần Quốc Hưng cũng không dài dòng chắp tay nói.
" Ta trở về là để từ biệt đại ca, đã đến lúc ta phải đi rồi.
"
Trần Quốc Hưng tính toán hai năm thời gian mới rời đi nhưng lại có nhiều bất ngờ sảy ra, tu vi của hắn cũng đã khôi phục hắn cần rời đi, cộng thêm sát