Trần Quốc Hưng nheo mắt, hắn đã kiểm tra kĩ lưỡng từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới Ngọc Như Nhi này một lượt khẳng định nàng chỉ là một Trúc Cơ Sơ Kỳ không có ẩn dấu mới dám dẫn theo, hắn ngửi được mùi nguy cơ sắp tới nên phải bám vào chân cường giả, ở mãi nơi núi rừng này cũng không hay.
Trần Quốc Hưng còn đang một bụng âm mưu thì lão nhất Dương Thành đã đi qua thủ thỉ.
" Lão đại, ngươi sao lại dẫn thiếu nữ đó về?"
Trần Quốc Hưng liếc mắt đánh ra cách âm cấm chế, rồi mới nói.
" Ta cảm giác thấy nguy cơ, chuẩn bị làm vài vụ lớn rồi chúng ta lặn.
"
Lão nhất Dương Thành vẻ mặt cũng khó coi, Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt nói tiếp.
" Yên tâm không chết được đâu.
"
Khi màn đêm buông xuống mỗi người một góc ngồi tu luyện, Trần Quốc Hưng ngồi vắt vẻo ở ngoài hoang động trên một cành cây, ở phía xa xa Ngọc Như Nhi đang ngồi thẫn thở trên một tảng đá, Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt rồi nhảy một cái ngồi xuống bên cạnh Ngọc Như Nhi.
" Tiểu muội muội ngươi đang nhớ ai đó sao?"
Ngọc Như Nhi liếc qua nhìn Trần Quốc Hưng khoé miệng khẽ cười gật đầu.
" Ta đang nhớ mẫu thân?"
Trần Quốc Hưng gật gù, hắn cũng nhớ gia đình, nhớ nhà đáng tiếc không biết bao giờ hắn mới có thể trở về, liệu lúc đó người thân của hắn có còn sống, Trần Quốc Hưng thở dài một hơi cũng nhìn lên trời.
" Ngươi cũng nhớ người thân sao?"
Ngọc Như Nhi khẽ hỏi, Trần Quốc Hưng nhìn lên bầu trời đêm có hai vầng trăng mờ khẽ gật đầu.
" Người thân của ta ở một nơi rất xa, rất xa không biết bao giờ ta mới có thể trở về.
"
— QUẢNG CÁO —
" Mẫu thân của ta mất từ lúc ta còn nhỏ!"
Ngọc Như Nhi khẽ nói, hắn cũngg không biết phải nói gì, an ủi cũng chẳng có tác dụng nên tốt nhất là im mồm.
Cả hai người im lặng ngồi bên tảng đá ngắm trăng mờ, một lúc Trần Quốc Hưng lấy từ trong Thiên Địa Ấn ra đàn tranh đặt lên gối tay bắt đầu đánh từng phím đàn.
"Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ
Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời
Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.
Lời nguyện cầu từ chốn xa, mong ước con yên bình
Mẹ thật hiền tựa nắng mai ấp ôm con tháng ngày.
Mẹ giờ này ở chốn rất xa, trong mơ con đã thấy mẹ
Mẹ dịu dàng hát khúc ca, sao con thấy mẹ buồn
Nhìn cánh đồng xa xanh, con nhớ mong về mẹ
Mẹ trở về với con ấm áp bên mái nhà.
Và từ bầu trời rất cao, mong ước con yên bình
Mẹ ngồi buồn ở chốn xa nhớ thương con vắng mẹ.
Gửi về mẹ nhiều cánh hoa, thắm sương long lanh giữa núi đồi
Chợt giật mình tỉnh giấc mơ, sao con không thấy mẹ
Nghẹn nghào thương mẹ bao la, mong đến bên mẹ hiền
Mẹ ở lại với con nhé, con đến với mẹ.
Mẹ nguyện cầu và ước mong, con sống trong yên lành
Mẹ hiền nào biết không con chỉ mong có mẹ
Và từ bầu trời rất cao, mong nhớ con mỗi ngày
— QUẢNG CÁO —
Mẹ đừng buồn nhiều nữa nhé con đang đến, mẹ ơi.
"
Ở một góc đám người Dương Thành sụt sùi ôm nhau, bộ dạng hoà mình theo lời bài hát của Trần Quốc Hưng.
Ngọc Như Nhi không hề khóc mà khoé miệng nở một nụ cười thật tươi, sau khi Trần Quốc Hưng hát xong thì nói.
" Ngươi hát rất hay!"
Trần Quốc Hưng thu lại đàn tranh cũng mỉm cười không nói gì, cả hai lại rơi vào im lặng, xunh quanh gió thổi rung những cành cây cao rơi xuống những bông hoa đỏ thắm bay khắp trong gió.
truyện tiên hiệp hay
Hôm sau tất cả mọi người tiếp tục công việc của mình bắt đầu truy tìm những con mồi để cướp bóc, lần này Trần Quốc Hưng dẫn đám người đi vào sâu trong Vạn Liên Sơn hơn, mấy con mồi nhỏ hầu như đã không còn mấy, hiện nay ở trong Vạn Liên Sơn đám người của các tông môn khác đều đã nghe đến uy danh của Thất Vũ Hải, cướp bóc bên trong Vạn Liên Sơn nên không đi riêng lẻ mà đã hợp thành tổ đội trên mười người.
" Trần Quốc Hưng bên kia có người.
"
Ngọc Như Nhi khuôn mặt mang theo nét vui vẻ chỉ tay về một hướng, Trần Quốc Hưng cũng tràn ra khí cảm quét nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, liếc mắt qua lão nhất Dương Thành thấy cũng lắc đầu biểu thị không phát hiện ra điểm bất thường, Trần Quốc Hưng liền nheo mắt, quả nhiên Ngọc Như Nhi này tinh thần cảm ứng là hơn xa, một thiếu nữ 13 tuổi mà đã Trúc Cơ Kỳ quả nhiên không phải loại tầm thường, ngay cả hắn và Dương Thành hai Trúc Cơ Hậu Kỳ còn không phát hiện điểm dị động, Trần Quốc Hưng cũng đã kiểm tra Ngọc Như Nhi sở hữu biến dị một trong ba loại Phong Linh Căn Cực Phẩm, tương lai cũng rất rộng mở.
Trần Quốc Hưng liền kéo đám người đi qua bên đó, chạy nhảy một lúc cũng phát hiện ra dư âm đánh nhau, tất cả đều vận chuyển Ẩn Nặc Thuật tàng hình biến mất, Ngọc Như Nhi ánh mắt cũng loé lên một cái cũng ẩn đi khí tức của bản thân, nhưng nhìn xem trình độ ẩn thân còn kém so với đám người Trần Quốc Hưng một bậc, hắn cũng liếc mắt cũng nhìn ra điểm này cũng hơi bất ngờ, hắn đoán Ngọc Như Nhi này xuất thân cũng tám phần từ tông môn đỉnh cấp vậy mà công pháp ẩn nấp lại cùi hơn Vô Ảnh Vô Khí Ẩn Nặc