Nghe lời nói của Trần Quốc Hưng, Nam Thiên khẽ nhìn qua Cơ Như Uyên ánh mắt lóe lên, thì ra việc Luyện Hư có thể tự nhiên hành động như vậy liên quan tới Trần Quốc Hưng, Nam Thiên chắp tay nói.
“ Sư phụ có việc gì phân phó đệ tử dù lên núi đao hay xuống biển lửa quyết không nhíu mày.
”
Trần Quốc Hưng cười nhàn nhìn Nam Thiên rồi nói.
“ Vậy ngươi tự sát luôn đi.
”
Nam Thiên vẻ mặt cứng đờ lại, Trần Quốc Hưng phất tay một cái.
“ Đừng có nói mấy lời ba hoa đó trước mặt ta, chuyện mà ta giao chỉ đơn giản mà thôi, còn phải xem ngộ tính của ngươi tới đâu.
”
Nam Thiên cười xấu hổ, đứng im nghe Trần Quốc Hưng nói.
“ Tông môn nhất lưu gần Cửu Đầu Giáo nhất là gì?”
Hắn nhìn Cơ Như Uyên rồi hỏi.
“ Là chính đạo Thái Hư Môn.
”
Trần Quốc Hưng cũng hình tượng một chút bố cục phân bố địa bàn của các tông môn một chút, một Hắc Đạo cùng một Chính Đạo ở gần nhau, bố cục này dễ dàng cho cả hai bên áp chế nhau, tuy nhiên hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi có lẽ sẽ khác biệt ở những nơi khác.
“ Ừ, Nam Thiên ngươi đến Thái Hư Môn tìm cách lấy đi bảo khố của tông môn trở về giao cho ta, lúc đó ta xem như ngươi vượt qua khảo hạch, chính thức thu ngươi làm đệ tử chuyền thụ đạo pháp, phi thăng là chuyện trong nay mai mà thôi, thời gian của ngươi không nhiều đâu cố lên.
”
Nam Thiên khuôn mặt có chút khó coi, bất qua sau đó nghiến răng gật đầu chắp tay.
“ Đệ tử nhất định vượt qua khảo hạch của sư phụ, sớm đem bảo khố Thái Hư Môn trở về cho sư phụ.
”
Trần Quốc Hưng trong lòng thì vui vẻ, chuyện này cũng chỉ là ý tưởng nhất thời mà hắn nghĩ tới mà thôi, sau này cần phải lừa thêm mấy kẻ khác đi tới những tông môn nhất lưu khác mới được, biết đâu lại có người thành công mang về bảo khố lúc đó hắn không làm mà vẫn có ăn, hắn còn phải cảm thán cái đầu thiên tài của mình.
“ Đây là giúp ngươi rèn luyện vượt qua nghịch cảnh, mài dũa tâm trí, chứ chút ít bảo khố đó không là gì với vi sư, Nam Thiên đừng làm sư phụ thất vọng, mau chóng đi đi khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì đi theo Khí Tức Phù này tìm tới vi sư.
”
Trần Quốc Hưng đưa cho đối phương một không gian giới chỉ dặn dò, bên trong hắn để một số đồ tốt cho tên nửa đệ tử của mình, còn Khí Tức Phù là của Cơ Như Uyên bên trên lá phù đã bố trí một ít thứ, nếu không phải Nam Thiên lá phù sẽ tự động tiêu hủy, Trần Quốc Hưng tâm tư cũng trở nên cẩn thận hơn, hắn không muốn có phiền phức không đáng có.
“ Đệ tử cáo từ.
”
Nam Thiên nhận lấy giới chỉ rồi cúi chào Trần Quốc Hưng sau đó tế ra phi kiếm rời đi, Nam Thiên cũng biết là mấy cường giả trấn thủ ở nơi này e là đã không còn vì vậy cũng không cố kị mà dùng hết tốc độ bay vụt đi.
Nhìn theo bóng lưng của Nam Thiên khóe miệng Trần Quốc Hưng cười tà mị gật gù cái đầu lẩm bẩm.
“ Hắc hắc, ngươi nhất định đừng làm vi sư thất vọng! ”
Sau đó Trần Quốc Hưng liền biến trở lại khuôn mặt anh tuấn, sau đó ôm ngực rên la.
“ Khi sư diệt tổ, đánh gãy xương lão tử rồi, ui za đau chết mất.
”
Địa Chi Tiên Thể mặc dù cường đại nhưng cũng không phải trâu bò đến mức không ai đánh được cả, công kích cường đại vượt qua khả năng chịu đựng thì chuyện bị thương là điều không thể tránh khỏi, lúc nãy làm màu mè với tên nửa đệ tử Nam Thiên vẫn chưa kịp chữa thương, hiện tại thì không cần phải giả vờ giả vịt làm gì nữa, rồi lấy ra chữa thương đan bỏ vào miệng nuốt xuống bụng vận công pháp hấp thu dược lực chữa thương.
Đám người kia chạy qua bên này thấy Trần Quốc Hưng đang ngồi trên đất chữa thương thì thở phào, lại nhìn qua Cơ Như Uyên ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn thêm, khí tức mà Cơ Như Uyên phát ra khiến cho đám người không dám lại gần thêm chỉ đứng ở phía xa, một lúc sau Trần Quốc Hưng mở mắt, hai cái xương sườn đã lành lặn lại, chỉ còn vết thương ở nội tạng cần thêm thời gian mới có thể hồi phục hoàn toàn, bị thương nên Trần Quốc Hưng không muốn tốn thời gian liền nói với Cơ Như Uyên dọa dẫm đám người còn lại của Cửu Đầu Giáo bỏ chạy, tha cho chúng một mạng, hắn cũng có tính toán của mình, đám người này nhất định sẽ chạy trở về tông môn, lúc đó hắn