Nhìn những con nghiện đang lạc trốn tiên cảnh Trần Quốc Hưng cười nhạt, nếu đã có mục đích mà tới hắn cũng không ngại chơi đám này một vố, nếu bây giờ mà hắn ra tay nắm chắc tám phần có thể làm thịt mấy kẻ này.
Thời gian trôi qua hơn một canh giờ cuối cùng đám người cũng tỉnh, Hữu Cát hai mắt lờ đờ trên mặt vẫn còn cảm giác vương vấn.
“ Tiêu sư đệ, thứ này thật thần kỳ ngươi còn không mau cho ta một ít nữa.”
Trần Quốc Hưng trong lòng khinh bỉ đối phương quả nhiên lòng tham không đáy.
“ Ta chỉ còn chừng này, tặng tất cho sư huynh.”
Trần Quốc Hưng đưa cả túi trữ vật bên hông cho đối phương, bên trong ngoài mấy túi ma túy còn hơn một trăm viên trung phẩm linh thạch, Hữu Cát nhận lấy túi trữ vật thì hài lòng gật đầu, Trần Quốc Hưng thấy thời điểm đã tới liền cúi người cười nịnh nọt nói.
“ Vậy chuyện Hà Trung Sơn vu khống ta chấp pháp đường giải quyết ra sao vậy?”
Hữu Cát ánh mắt nheo nheo lại sau đó phất tay đứng dậy nói.
“ Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chấp pháp đường ra mặt giải quyết mọi chuyện chấm dứt tại đây, thế nào?”
Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu, nhưng trong lòng thì phỉ nhổ mấy câu ba hoa chích chòe của đối phương, không biết có nhận chỗ tốt gì từ Hà Trung Sơn không nữa.
“ Hazz, chuyện này coi như bỏ qua.”
Hà Trung Sơn thở dài một tiếng rồi nói, trong lòng Hà Trung Sơn cũng biết Hữu Cát nhận đồ ngay trước mặt mình thì kết quả cũng đoán trước được rồi, trong lòng Hà Trung Sơn càng ngày càng hận Trần Quốc Hưng hơn, vì muốn đối phó với Trần Quốc Hưng, Hà Trung Sơn hắn đã phải dốc hết tài sản của mình vậy mà đối phương ngay cả một cọng lông cũng không hao tổn, điều này làm Hà Trung Sơn hận càng thêm hận, Hữu Cát là người của chấp pháp đường dĩ nhiên Hà Trung Sơn không dám làm loạn mọi thù hằn chỉ có thể đổ lên đầu Trần Quốc Hưng.
“ Không làm phiền Tiêu sư đệ, ta còn công việc trên người.”
Hữu Cát cười nói, Trần Quốc Hưng trong lòng khinh bỉ đối phương ngoài việc ăn với đớp ra thì còn việc chó gì cơ chứ, tiến cái đám cô hồn đi Trần Quốc Hưng đóng cửa bế quan, lần này hắn quyết không ra ngoài nữa mà ở im trong động phủ tu luyện, tài nguyên đủ để hắn đột phá đến Hóa Thần Kỳ rồi không cần phải bươn trải nhiều làm gì cho mệt thân, ngồi một chỗ hít khí trời tu vi cũng đột phá ầm ầm thì việc gì phải khổ, thiên tài sinh ra trong nghèo khó không đáng sợ, đáng sợ là thiên tài sinh ra trong giàu có, thiên tài sinh ra trong giàu có được thừa hưởng tài nguyên một cách chọn vẹn tốc độ phát triển bản thân hơn xa thiên tài sinh ra trong khó khăn rất nhiều, nếu mà để cùng lúc xuất phát cộng thêm điểm đến bằng nhau thì thiên tài sinh ra trong giàu có chạy hai vòng thì thiên tài nghèo khó mới tới nơi, bất quá chuyện của tương lai ai mà nắm chặt được đâu, có rất nhiều biến số trên con đường phía trước, vì thế thiên tài cũng đôi khi vận khí xui rủi cũng chẳng bằng một kẻ tầm thường.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, xuân hạ thu đông bốn mùa phủ quanh động phủ của Trần Quốc Hưng một cách im lặng, có nhiều kẻ cũng thỉnh thoảng tới chỗ của Trần Quốc Hưng nhưng khi thấy tấm bảng bế quan cũng không dám làm liều, Cửu Đầu Giáo là một Ma Môn nhưng tông quy cũng rất nghiêm, nếu động phủ đệ tử đang bế quan có kẻ khác đến làm phiền, người của trưởng lão điện sẽ nhanh chóng bắt kẻ làm phiền trị tội, đây xem như cũng là một phần bảo đảm an toàn trong khi bế quan mà tông môn duy xét làm ra, dù là tông môn nào đi chăng nữa vẫn là cần lớp trẻ mai này gồng gánh tông môn, những người trưởng quản hiện tại trong tương lai vẫn là rời đi hoặc hết thọ mệnh nằm xuống, thế hệ trẻ lúc này là mầm non mới tiếp tục cung cấp sức sống cho tông môn.
“ Hai năm rồi.”
Trần Quốc Hưng vươn người một cái xương cốt liền kêu răng rắc, khẽ tính toán một chút thời gian cũng trôi đi được hai năm từ khi hắn bế quan rồi, đi ra bên ngoài Trần Quốc Hưng ngắm nhìn bầu trời đầy tuyết, tay dơ ra đỡ lấy những bông tuyết nhỏ, miệng lẩm bẩm.
“ Tuyết ở đây cũng chẳng khác ở Địa Cầu là mấy, nhớ nhà chết mất, bao giờ mới có thể trở về đây...”
Địa Cầu.
Ở một vùng đồi núi ngập tràn hoa Tam Sắc, những cơn gió thổi miên man làm hương hoa bay trong gió lan ra khắp nơi, ở những con đường ngoằn ngèo trên núi với những bậc thang đá, những cặp đôi thỏa sức dắt tay nhau đi trên con đường đá dưới cái nắng dịu nhẹ của mùa thu miền Bắc, phía sau là những cánh bướm đủ loại màu sắc bay lượn, phía xa