Tống Chi ngồi một bên chữa thương Trần Quốc Hưng cũng ngồi xuống một góc, nhìn cọng Hỏa Cư Vân Thảo trong tay trầm ngâm, hắn lần trước cũng đã kiểm tra tư chất của hắn, tuy chưa xác định là Cực Phẩm Linh Căn hay là còn bên trên nữa, nhưng một điều chắc chắn hắn sở hữu bát đại linh căn, theo lý thuyết đơn linh căn tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với những người sở hữu hai linh căn, càng sở hữu nhiều linh căn thì tư chất không được xem trọng, tốc độ tu luyện chậm chạm lại pha tạp giữa nhiều loại thuộc tính rất khó hòa hợp, đơn linh căn tốc độ tu luyện nhanh chóng cộng thêm chỉ có một loại thuộc tính nên tu sĩ dễ tham ngộ sâu hơn về loại thuộc tính của mình, lĩnh ngộ cũng cao hơn.
Nó cũng giống như việc nếu tập chung vào học một môn học thì giỏi môn đó là chuyên bình thường, nếu mà học giỏi cả tám môn thì người đó gọi là thánh con mợ nó luôn, là thiên tài trong đám thiên tài, không phải người thường có thể so sánh.
“ Lĩnh ngộ hỏa công pháp luôn đi.
”
Trần Quôc Hưng quyết định nhân tiện ở đây còn phải chờ đợi Tống Chi khôi phục liền quyết định dùng Hỏa Cư Vân Thảo tu luyện một bộ công pháp hỏa thuộc tính.
Lục lọi trong đám bong bóng kí ức hắn tìm một lúc cũng thấy một bộ công pháp hỏa thuộc tính với cái tên nghe rất oai phong.
“ Hỏa Thần Minh Thiên Công, tu luyện mày đi, gọi là Hỏa Quyết cho dễ gọi vậy.
”
Trần Quốc Hưng học kĩ càng cách vận chuyển, tâm pháp cách thức tu luyện của Hỏa Thần Minh Thiên Công, nửa canh giờ sau đã nắm giữ hiểu được một phần công pháp Hỏa Quyết hắn liền đưa cọng Hỏa Cư Vân Thảo cho vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, một cỗ nóng bỏng như thiêu đốt cả ô bụng bắt đầu lan ra, Trần Quốc Hưng liền vận chuyển Hỏa Quyết hấp thu dược lực hỏa hệ bên trong Hỏa Cư Vân Thảo, cùng lúc đó trong đầu như có một thứ gì đó huyền ảo khiến trí tuệ của hắn thăng hoa, những thứ tối nghĩa của Hỏa Quyết lúc trước còn chưa hiểu rõ, bây giờ lại khai thông hiểu một cách rõ ràng, cái cảm giác này có chút tương tự với lĩnh ngộ thần thông vậy, hiểu và biết nó cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, Trần Quốc Hưng cho rằng lĩnh ngộ mà hắn đạt được đều là từ ngoại vật theo những cách thức khác nhau mà chui vào trong đầu hắn, chứ thực chất nhiều cái hắn còn chẳng hiểu cái vẹo gì nữa, hiểu cũng chỉ là một chút ít da lông rơi rụng mà thôi.
“ Cái đầu vẫn là thứ quan trọng nhất hazzz! ”
Trần Quốc Hưng trong lòng lẩm bẩm cảm thán, não bộ là một thứ kì diệu ngay cả khoa học hiện đại cũng chưa thể khám phá hết được, Trần Quốc Hưng nghi ngờ vì sự xuất hiện của nhân loại, ở Địa Cầu có thuyết tiến hóa của người hiện đại là từ loài vượn cổ, tuy nhiên có thật sự loài người tiến hóa từ một loài vượn hay không, hắn có chút không tin, con người là một loài động vật gần như hoàn hảo, dù là ở trong môi trường ra sao con người cũng từ từ thích nghi với nơi mình sống, có trí tuệ có sức mạnh rất nhiều thứ kì diệu trên cơ thể con người mà ngay cả bản thân một người cũng chẳng thế nào hiểu nổi cơ thể của mình, điều này nói ra có vẻ hơi vô lý nhưng đó là sự thật, một người liệu có thể hiểu và sử dụng được bao nhiều phần của cơ thể, chân tay mắt mũi những thứ ở bên ngoài chúng ta có thể dùng ý nghĩ điều khiến chúng theo suy nghĩ của chúng ta, nhưng những bộ phận ở bên trong người bình thường không thể dùng suy nghĩ để điều khiển chúng, một người bình thường không thể ra lệnh cho tim ngừng đập, hay gan của mình dừng hoạt động, thậm chí là máu ngừng chảy!
Tuy nhiên tu sĩ tu luyện có thể làm được những điều đó, liệu có phải tu sĩ chỉ là đang khai phá cơ thể của chính mình một cách hoàn toàn hay không, liệu một khi nắm giữ được hoàn toàn cơ thể thì con người sẽ thành ra cái bộ dạng gì? Nắm giữ được sức mạnh ra sao? Nhân loại ở trong tất cả các thế giới rốt cuộc từ đâu mà thành, tiến hóa từ vượn cổ sao? Trần Quốc Hưng không tin, ở những nơi mà chẳng hề có lấy một con vượn cổ thì loài người tiến hóa từ giống gì ra, một con khỉ, hay một con bọ! nhân loại xuất hiện từ khi nào là một bí ẩn mà chẳng có mấy kẻ có thể biết được, nếu những kẻ biết tới từ khi nào nhân loại xuất hiện lại thì những kẻ đó không phải là thứ hiện tại Trần Quốc Hưng có thể nghĩ tới