Trần Quốc Hưng thu tay lại, khuôn mặt già nua của Mộc Yêu Vương lúc này đã biến đổi, cái bộ râu dưới cằm đã bị thiêu rụi không còn, vẻ mặt thì tràn ngập vẻ khiếp hãi.
“ Tốt rồi nhìn rất đẹp trai.
”
Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu khen ngợi, Mộc Yêu Vương trong lòng gào thét nhưng vẻ mặt ở bên ngoài lại là một bộ dạng cười rất khó coi.
“ Tiểu hữu chúng ta có gì từ từ nói chuyện không cần làm như vậy chứ, dù sao ta cũng già cả rồi không chịu nổi giày vò nữa đâu.
”
Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu hài lòng, hắn cũng không muốn tốn thời gian trêu đùa với lão Mộc Yêu Vương này liền dơ bàn tay ra nói.
“ Lão có bao nhiều đồ tốt giao hết ra đây nào.
”
“ Cái này!”
Khuôn mặt già nua của lão mộc yêu biến đổi bộ dạng bỏ thì thương vương thì tội, Trần Quốc Hưng khẽ ho lên một tính cảnh cáo.
“ Thấy lão già rồi ta cũng không muốn dùng biện pháp mạnh với lão, biết điều tí đi.
”
“ Hazzz đây là tất cả bảo vật trong thời gian qua ta tích góp được.
”
Lão mộ yêu lấy ra hai cái nhẫn trữ vật đưa cho Trần Quốc Hưng, hắn thấy không có ấn kí liền nhìn nhìn một chút, vẻ mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ nhìn thụ yêu nói.
“ Sao chỉ có mấy đồ linh tinh không đáng chút tiền như vậy, nhất định lão còn dấu đồ tốt đúng không? Hazzz ta phải tự mình lục vậy.
”
Trần Quốc Hưng ra hiệu, Cơ Như Uyên liền khẽ gật đầu thanh kiếm khẽ bùng cháy lên một ngọn lửa, khuôn mặt của lão mộc yêu vặn vẹo vội vàng la lên.
“ Quên mất ta còn một ít đồ tốt nữa.
”
Lão mộc yêu vội vàng lấy ra một cái nhẫn trữ vật từ một cái hốc trên người mình đưa cho Trần Quốc Hưng, chiếc nhẫn trữ vật này có ấn kí Trần Quốc Hưng liền đưa cho Cơ Như Uyên, chỉ trong chớp mắt ấn kí đã bị phá hủy, hắn liền nhìn vào bên trong, khóe miệng khẽ giật giật nhìn những núi đồ chất đống bên trong, tuy không phải là những thứ siêu quý hiếm những cũng là những đồ đáng tiền, số lượng lại rất nhiều, toàn là những đồ dùng của nhân loại tu sĩ, không biết lão thụ yêu này không có đi được không biết lấy từ đâu nhiều như vậy nữa, chắc là tích lũy được từ những kẻ chạy tới nơi này dâng hiến.
“ Tạm bỏ qua cho lão.
”
Trần Quốc Hưng tươi cười cất đi nhẫn trữ vật rồi nói, sau đó liền xoa xoa cằm nhìn lão mộc yêu nói.
“ Chỉ lối vào nơi an táng của Tổ đi.
”
Lã mộc yêu lần này lâm vào trầm tư không có lên tiếng, Trần Quốc Hưng cũng không có thúc dục đối phương, qua một hồi lâu lão mộc vương liền thở dài nói.
“ Việc này xem như là đến đây thôi, tiểu hữu đừng đi quá xa.
”
Trần Quốc Hưng ồ lên một tiếng, bộ dạng cao nhân không màng thế sự này quen mắt lắm, vậy mà đụng đến vấn đề cốt lõi cái lão mộc yêu này cũng không có chịu xuống nước, xem ra không mạnh không được rồi.
“ Như Uyên cậy mồm lão ra chúng ta tự mình đi vào.
”
“ Được.
”
Cơ Như Uyên mỉm cười thu kiếm lại, bàn tay khẽ điểm hai trảo thủ hư ảnh xuất hiện bóp lấy cái mồm Mộc Yêu Vương banh ra, để lộ ra bên trong một không gian đen sì, Trần Quốc Hưng cùng Cơ Như Uyên liền đi vào bên trong, Chu Tiến Công ở một bên nhìn thấy cảnh này tính quay đầu bỏ chạy nhưng sau đó liền cắn chặt răng liền chạy qua cũng chui vào bên trong cái miệng đang bị bóp ra của Mộc Yêu Vương.
“ Lưu lại hậu thủ với lão đi.
”
Cơ Như Uyên khẽ phất tay, từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra một đóa hoa màu đen bay ra bên ngoài rồi ghim vào chán trên gương mặt của lão mộc vương.
Không gian bên trong mồm của lão mộc yêu rât rộng lớn ba người từ từ đi về phía trước cảm giác giống như càng ngày càng đi sâu xuống lòng đất vậy, đi một lúc ba người đứng ở một cánh cửa đá, bên trên cánh cửa những phù văn lập lòe màu xanh, cùng những hoa văn kì lạ.
“ Cổ Ngữ Yêu Tộc.
”
Cơ Như Uyên khẽ nói, Trần Quốc Hưng cũng nhìn tới nhưng hắn không hiểu cái gì cả, ngôn ngữ trên thế giới rộng lớn nhiều vô số kể hắn không có phải thần thánh mà nhìn chữ nào cũng biết được, thứ mà hắn không biết còn rất nhiều.
“ Như Uyên nàng hiểu sao?”
Cơ Như Uyên khẽ gật đầu nói.
“ Lúc ở Hợp Hoan Tông ta cũng tìm hiểu một số điển tịch cổ đại, biết được một ít cổ ngữ yêu tộc của thời kì nhân yêu đại chiến.
”
“ Nhân yêu đại chiến” Trần Quốc Hưng nắm được thông tin quan trọng trong lời nói của Cơ Như Uyên, người với yêu thú đánh một trận lớn cơ à, không biết cái thời kì hai bên đánh một trận lớn đấy không biết lớn tới mức nào nữa, được gọi là thời kì hai tộc đại chiến chắc chắn không phải