Lần này mọi người đi xuyên qua khu rừng chơ chụi, Trần Quốc Hưng ngồi trên vai mãnh hầu thở nhẹ một hơi, nơi này tồn tại rất nhiều thứ bí ẩn.
Xuyên qua khu rừng chơ chụi phía trước là một lối bậc thang, xung quanh là một mảng sương mù mờ mịt, duy nhất chỉ có lối cầu thang đá ẩm mốc rêu phong là lộ ra không bị sương mù bao phủ, lần này mãnh hầu lại lộ ra một trạng thái hoảng sợ, nó lên tục kêu lên mấy tiếng giọng điệu đầy sợ hãi, Trần Quốc Hưng nhảy xuống mặt đất nhìn biểu hiện của mãnh hầu rồi nhìn những lối bậc thang đá.
“ Nam Tư Uyển thả nó đi đi, chúng ta đi bộ lên.”
Nam Tư Uyển gật đầu ra lệnh cho mãnh hầu rời đi, Ngô Hạ liền phải cõng Mị Linh Nhi, vẻ mặt khó coi.
“ Chỗ này ắt hẳn cũng sẽ nguy hiểm, mọi người cẩn thận.”
Bốn người bắt đầu bước lên bậc thang leo lên phía trên, bậc thang đá có vẻ không ẩn dấu điều gì cả, cảm giác rất bình thường, Trần Quốc Hưng cảm nhận một chút, bậc thang nơi này cũng không phải giống với Vạn Thạch Sơn ở Cửu Đầu Giáo không có sức nặng lên cơ thể, chỉ đơn thuần là bậc thang đá, nhưng hắn không cho rằng lối bậc thang này bình thường, nhất định có gì đó huyền bí.
Đi nửa canh giờ phía trước vẫn là mù mịt không thấy điểm cuối của những bậc thang, xung quanh vẫn bao phủ bởi một lớp sương mù giày đặc không thấy thứ gì khác, Trần Quốc Hưng áng chừng bản thân cũng đã leo hơn mười nghìn bậc thang, nhưng vẫn chưa leo tới đỉnh, không biết các lối bậc thang này dài bao nhiêu nữa.
“ Tiêu huynh nghỉ ngơi một chút được không? Ta mỏi lắm rồi.”
Ngô Hạ vẻ mặt thấm đấm mồ hôi nói, Trần Quốc Hưng nhìn qua Tống Như Ngọc cùng Nam Tư Uyển thấy hai người cũng mệt mỏi liền gật đầu nói.
“ Được, chúng ta ngồi nghỉ một lát.”
Mị Linh Nhi vẫn còn đang bất tỉnh được hai người Nam Tư Uyển, Tống Như Ngọc đỡ lấy từ lưng Ngô Hạ dìu qua một bên, Trần Quốc Hưng lấy nước lọc cùng mấy cái bánh mì túi ra đưa cho mấy người.
“ Ăn uống bổ sung chút thể lực.”
Ngô Hạ nhận lấy chai nước, hí hoáy mở mãi mới được rồi ngửa cổ tu một hơi hết sạch chai nước lọc, rồi bóc bánh mì mà Trần Quốc Hưng đưa cho nhét vào miệng nhai nhồm nhàm.
“ Thứ này là bánh mì sao? Hơi khó ăn, Tiêu huynh ngươi còn thịt không? Ta muốn ăn thịt.”
Trần Quốc Hưng gật đầu lấy ra một ít thịt con báo ông nội lúc trước vẫn còn cất bên trong Thiên Địa Ấn, hắn cất vào gần chỗ quan tài băng ở bên trong Thiên Địa Ấn, tuy nói là bên trong Thiên Địa Ấn không có thời gian, thịt tươi sống vẫn là có chút bay mất chất, rất lâu không giống ở bên ngoài nhưng hắn quen cuộc sống hiện đại rồi, cứ nhét vào chỗ nào lạnh lạnh cho thịt đỡ bay hết chất dinh dưỡng.
“ Tiêu huynh, huynh cho ta ăn thịt sống sao?”
Trần Quốc Hưng cười cười lấy ra bếp ga cùng một cái nồi lớn đổ nước vào rồi bật bếp luộc thịt.
“ Ăn thịt luộc đi.”
Mấy người nghỉ ngơi chờ thịt chín, Trần Quốc Hưng vẫn luôn để ý xung quanh, đi cũng đã được một đoạn đường vậy mà lại không có điều gì bất thường phát sinh, chuyện này nói thật có chút hơi quỷ dị, nếu có chuyện sảy ra Trần Quốc Hưng cho rằng là chuyện bình thường, còn không sảy ra mới là một chuyện quỷ dị.
“ Chín rồi.”
Ngô Hạ lấy ra mấy miếng thịt báo đã nấu chín đưa lên miệng cắn xé, Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc cũng chạy lại tranh giành thịt.
“ Ngô Hạ để cho ta với.”
Hừ, đưa hết thịt đây.”
Trần Quốc Hưng đột nhiên sửng sốt, ánh mắt co rút nhìn ba người đang cùng nhau tranh giành.
“ Có biến.”
Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc lúc này như biến thành một người khác, lao vào Ngô Hạ tranh cướp thịt, Ngô Hạ thì sống chết giữ lấy mấy miếng thịt, còn không ngừng nhét thịt vào mồm ăn phồng mồm trợn má, Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc không ngờ lại lấy ra vũ khí lao tới.
“ Ta giết ngươi.”
Trần Quốc Hưng ở một bên mặt tái mét, con mợ nó chuyện này chắc chắn là chuyện quỷ dị ở nơi này tác dụng lên ba người Ngô Hạ, Nam Tư Uyển, Tống Như Ngọc, nhưng cái gì đã tác dụng lên mới biến họ thành như vậy, tác dụng lên tâm trí sao? Tại sao hắn lại không có cảm giác gì, Nam Tư Uyển theo lý đạo tâm của nàng ta cũng không tệ, vậy mà lại không có chút chống cự nào sao, Trần Quốc Hưng nhìn qua Mị Linh Nhi bị bỏ mặc nằm ở một bên bậc thang đá, lông mày nhíu lại, xong cũng lao tới chỗ ba người đang đánh nhau loạn xạ, hắn chẳng quan tâm tới vũ khí trong tay đám người có thể gây thương tổn cho mình, thân thể xuất hiện sau lưng Tống Như Ngọc vỗ một cái.
“ Hự.”
Tống Như Ngọc liền ngất xỉu, Trần Quốc Hưng ôm lấy vào lòng, đằng sau lưng một roi cùng một kiếm khác đã đánh lên đầu lên lưng hắn, bất quá ngoài việc quần áo bị rách, cơ thể ngay cả một vết xước cũng không có, nếu không có nguyên lực chỉ dùng thuần sức lực vũ khí đánh lên người, Trần Quốc Hưng để cho hai người Nam Tư Uyển, Ngô Hạ đánh cả ngày cũng chẳng làm gì được hắn.
“ Bụp…hự…”
Trần Quốc Hưng nhanh chóng vỗ cho Nam Tư Uyển một cái, đánh nàng ta ngất xỉu, còn về phần Ngô Hạ thì tặng