Đổng Trác dần dần bình ổn lại, tác dụng của Sinh Sinh Tục Mệnh đan quả nhiên không phải hư danh, chỉ một lúc sau Đổng Trác từ từ mở mắt, điệu bộ khó khăn chớp mắt vài lần rồi nói.
“ Linh! Nhi.
”
Mị Linh Nhi cũng nhìn chằm chằm Đổng Trác cũng không có lảng tránh, hai người nhìn nhau không nói thêm lời nào, Trần Quốc Hưng quay đầu đi không muốn xem cơm chó miễn phí, tình chàng ý thiếp coi như đã rõ hai người này coi như thành một đôi.
“ Ngô Hạ hâm mộ hay không? Nghĩ thế nào về Nam Tư Uyển.
”
Trần Quốc Hưng hất mặt với Ngô Hạ mặt nghệt ra đang nhìn đôi uyên ương thả ra tình củm với nhau.
“ Khụ khụ! Tiêu sư huynh hay là với Tống sư muội.
”
“ Cút, muội muội ta không có hợp với ngươi.
”
Trần Quốc Hưng khinh bỉ Ngô Hạ một cách không thương tiếc, lúc này ở bên kia Đổng Trác run run đôi tay dơ lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mị Linh Nhi.
“ Linh! Nhi! gọi cho ta! Tiêu! tiêu huynh.
”
Trần Quốc Hưng vẫn chú ý tới Đổng Trác, nghe thấy muốn gọi hắn liền không chờ Mị Linh Nhi lên tiếng đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Đổng Trác hỏi.
“ Ngươi có chuyện gì sao?”
Đổng Trác hai hốc mắt đã có chút khác thường, run run môi mấp máy nói.
“ Tiêu! huynh! Linh! Nhi! nhờ! huynh! giúp đỡ! nàng.
”
Trần Quốc Hưng nhíu nhíu mày, cái tên Đổng Trác này nói linh tinh cái mẹ gì như di nguyện thế, không phải sinh mệnh đã ổn định lại rồi sao? Thương tổn cũng không có vết thương trí mạng.
“ Đổng Trác chàng nói gì vậy?”
Mị Linh Nhi một bàn tay cũng túm chặt lấy tay Đổng Trác ở trên má mình, phần tình cảm này là từ trái tim sinh ra, không hề có một chút âm mưu hay suy tính nào, hai mắt nhìn gương mặt của Đổng Trác trái tim Mị Linh Nhi đập bình bịch cảm giác bất an dấy lên.
“ Thứ lỗi! cho ta! gặp! muội! là chuyện! vui vẻ! nhất trong cuộc! đời! ta! vĩnh b! i! ệ!.
t! ”
Tay Đổng Trác buông thõng xuống, hai mắt nhắm từ từ lại, trên miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“ Không mà đừng rời xa muội huhu! ”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt cũng tái mét nhanh chóng kiểm tra Đổng Trác, chuyện gì sảy ra? Không phải sinh mệnh của Đổng Trác vẫn còn hay sao? Tại sao lại chết? Ý thức của Trần Quốc Hưng chui vào trong Thiên Địa Ấn gọi Hồng Hồng.
“ Tiểu Hồng chuyện gì sảy ra vậy? Tiểu Hồng?”
“ Hazzz linh hồn của hắn đã gần tan biến, ý niệm cuối cùng kia đã cố chống chọi cho hắn còn tồn tại đến bây giờ, sinh mệnh lực cũng vô ích.
”
Trần Quốc Hưng đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh đầy mây trắng tâm trạng không hề tốt một chút nào.
“ Đổng Trác linh hồn đã tiêu tán rồi, chết không thể chết hơn.
”
Mị Linh Nhi gào khóc, Ngô Hạ cũng trầm mặt xuống quay đi lau đi những giọt nước mắt không thể cố kiềm chế, cùng nhau đi một đoạn đường nói là không có tình cảm là giả, đôi bên đã coi nhau như một bằng hữu, Nam Tư Uyển nước mắt cũng đã chảy lã chã trên gương mặt xinh đẹp.
“ Ngã phật từ bi.
”
Đệ tử Thiên Long Tự đều chắp tay niệm câu phật hiệu, Tiêu Ngọc cũng chắp quạt lại cũng thở dài nhìn những nấm mồ của Tiêu gia đệ tử vừa mới được chôn cất, những người biến mất không biết đã gặp phải chuyện gì, đều đã chết.
“ Còn nợ em muôn ngàn lời hứa,
Nợ em cả áo hoa thiệp hồng
Nợ một đời chăm sóc cho em
Nợ ngày vui hai chữ vu quy
Giờ chỉ có hai dòng nước mắt
Giờ chỉ thấy áo tang nấm mồ
Bỏ lại em nơi thế gian
Anh nợ em ngàn vạn yêu thương! ”
( bài hát chế chuẩn bị hot trend tik tok)
Nắm một nắm đất nhỏ từ từ thả xuống hố, nơi đáy hố đã nằm yên vị một cỗ quan tài đen, Trần Quốc Hưng thở dài nói.
“ Tiên lộ của ngươi chỉ đi tới đây, an nghỉ đi, di nguyện của ngươi ta sẽ cố gắng hết sức, vĩnh biệt Đổng Trác.
”
Mị Linh Nhi đã khóc đến mức ngất đi nằm trong lòng Nam Tư Uyển, Trần Quốc Hưng chỉ khẽ thở dài, ra khỏi Cổ Thần Miếu phần tình cảm này liền bị xóa sạch, không có đau thương thống khổ, Mị Linh Nhi vẫn là Mị Linh Nhi trước đây, có lẽ sẽ có một chút bi thương chỉ như biết tin một bằng hữu mất đi mà thôi, nhưng không đau bằng hiện tại.
“ Đổng Trác vĩnh biệt ngươi.
”
Ngô Hạ thờ dài thật sâu, thả xong nắm đất liền quay người đi kiềm chế nước mắt để nó không rơi, tu sĩ vô tình sao? Không phải mà chỉ giống như những người bình thường, họ chỉ vô tình với những người xa lạ mà họ không quen biết, còn những người thân quen mất đi, phần tình cảm cùng kí ức vẫn sẽ làm tu sĩ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Đám người khác cũng chỉ ở phía xa xa quan sát mà thôi, Trần Quốc Hưng nói với Nam Tư Uyển cùng Ngô Hạ.
“ Cõng hai người đó tới chỗ Minh Tâm trước đi, ta còn ở lại nói mấy lời với Đổng Trác.
”
Nam Tư Uyển cùng Ngô Hạ cõng Mị Linh Nhi cùng Tống Như