Chui qua cánh cửa tầng ba lần này cũng chẳng có gì đặc biệt, dường như nơi này không có thứ gì, cả đám tiếp tục đi lên, leo tới tầng thứ tám, cửa ở nơi này mở bung không có lỗ chó như mấy cái ở bên dưới.
“ Hử.
”
Trần Quốc Hưng cảm giác được bên trong tầng tám này ẩn chứa rất nhiều tà vật, ở giữa đại sảnh có một cái đèn tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe, khi tất cả bước vào hai cánh cửa tự nhiên đóng sầm lại.
“ Cái tình huống này cứ như là trong phim ma thế nhỉ?”
Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, từ trong cái đèn từ từ có những bóng đen chui ra chẳng mấy chốc đã kín cả đại sảnh tầng tám.
- Lôi Long
- Phật Nộ Kim Liên.
- Hạo Nhiên Kinh.
Ba người Trần Quốc Hưng, Tiêu Ngọc, Minh Tâm chẳng cần biết cái đám đen đen chui từ cái đèn ra là cái giống gì đã tung chiêu, ba đại pháp thuật lao lên, một xanh một vàng một đỏ cuốn lấy những bóng đen chằng chịt phía trước, cái đám bóng đen còn chẳng kịp kêu liền bị đánh cho tan biến không cả kêu nổi một tiếng.
“ Sao ta cảm thấy tên nào bố trí ra cái chỗ này như một tên đần vậy nhỉ, tầng tám đáng lẽ còn phải kinh khủng hơn tầng một chứ?”
Tiêu Ngọc cười nhàn nhạt nói, Trần Quốc Hưng nhìn qua Tiêu Ngọc, cái tên này nhiều lúc thì thông minh, nhiều lúc lại cứ đần đần không biết có phải hắn giả vờ không nữa.
“ Số lượng.
”
Trần Quốc Hưng lạnh nhạt nói, dứt lời từ trong cây đèn lại xuất hiện thêm rất nhiều bóng đen, bọn chúng liền lao lên về phía đám người.
“ Đá nát cái đèn kia.
”
Tất cả đều đồng loạt đánh ra những pháp thuật về phía trước, đệ tử Thiên Long Tự lấy tiểu hòa thượng Minh Tâm làm tâm trận, đều ngồi xuống xếp bằng tụng kinh niệm chú, phật lực mênh mông tỏa ra ánh sáng kim quang như ánh sáng xua đuổi đi bóng đêm, hai bên một đen một vàng kim lực lượng cứ đẩy qua đẩy lại, bên trong cái đèn ở giữa đại sảnh vẫn cứ tuôn ra vô vàn khói đen tăng thêm lực lượng, kết giới kim quang của đám người Thiên Long Tư bị đẩy lùi không ít.
“ Các vị, đồng loạt thi triển pháp thuật.
”
Trần Quốc Hưng cũng cau mày, cái đèn chết tiệt kia cứ như ống sả nhà máy vậy, khói đen bốc ra nghi ngút, bên trong đám khói là những bóng đen hình người, chúng không ngừng đánh lên kết giới kim quang của Thiên Long Tự đang bảo vệ tất cả.
“ Nộ.
”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm quát lớn một tiếng, thiền trượng trong tay chống xuống đất, hư ảnh một tôn phật mờ ảo màu vàng xuất hiện, hư ảnh cao phải tới hai mươi mét cũng theo động tác của Minh Tâm chống mạnh thiền trượng xuống mặt đất.
“ Coong.
”
Âm thanh phát ra như tiếng chuống đồng, một đạo kình khí màu vàng bắn ra đẩy lui tất cả bóng đen, Trần Quốc Hưng cũng không muốn tốn nhiều thời gian một dơ tay lên đánh thẳng một chưởng về chỗ cây đèn.
- Vạn Tự Trấn Yêu Tà.
- Hạo Nhiên Đạo Văn.
Tiêu Ngọc cũng vung bút vẽ ra hai chữ đánh thẳng tới cây đèn, hai thần thông đánh tới cây đèn, đám bóng đen dính phải hai đạo thần thông liền tan biến.
“ Ầm ầm.
”
Hai đạo âm thang nổ vang xuất hiện, Trần Quốc Hưng lông mày nhíu chặt lại sắp chạm hai đầu lông mày vào nhau, cái đèn kia không một chút si nhê, đám khói đen cùng những bóng đen vẫn cứ từ bên trong như không có điểm dừng thi nhau từ bên trong tràn ra.
“ Phụt.
”
Đã có mấy người của Thiên Long Tự há miệng phun máu, kết giới kim quang nhanh chóng bị thu nhỏ, Trần Quốc Hưng vẻ mặt biến sắc, tuy không biết đám khói đen cùng những bóng đen kia dốt cuộc là cái giống gì, nhưng nếu bị chúng quây lấy thì chết nhe răng chó là chuyện tất nhiên, cái đám này mỗi đứa cắn một miếng, tất cả người ở đây còn chẳng đủ bọn chúng chia nhau.
“ Hạo Nhiên Pháp Văn.
”
Tiêu Ngọc tế ra một cuộn vải giống như pháp chỉ của hoàng đế thời xưa, pháp văn bay lơ lửng trên đầu đám người rồi mở ra những khí tức màu đỏ tràn ra, gia nhập vào bên trong kết giới của kim quang của Thiên Long Tự.
“ Cái thứ chết tiệt gì thế không biết, nếu không có cách chúng ta chỉ trụ được một ít thời gian nữa thôi, Tiêu Hạo ngươi có cách gì không?”
Trần Quốc Hưng đưa Tống Như Ngọc cho Nam Tư Uyển, vẻ mặt suy tư một lúc rồi nói.
“ Các ngươi cố thủ để ta đi ra ngoài đập vỡ cái đèn chết tiệt kia xem có được không?”
“ Tiêu thí chủ? Ngươi không phải đi tự sát trước chúng ta đó chứ?”
“ Tiêu sư huynh ta biết ngươi ngưu những đám bóng đen kia rất quỷ dị.
”
“ Không sao.
”
Trần Quốc Hưng tuy không biết cái đám bóng đen kia là giống gì